Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 366 : Đan vỡ hợp kích

Ngày đăng: 13:45 30/04/20


Dịch: aluco



Một chưởng kia đã hoàn thành nếu như rút về thì Hỏa Vân Thánh Giả sẽ bị thương. Hỏa Vân Thánh Giả đương nhiên sẽ không rút về chưởng lực, tất nhiên sẽ đánh ra.



Uy lực của một chưởng này đã lớn đến khó có thể tưởng tượng được, nếu như tùy ý thi triển ra theo như lời nói thì toàn bộ Thiên Thần Phong sẽ bị đánh thành phấn vụn.



Nhưng mà nếu muốn ngăn cản chưởng lực này cũng là cực kỳ khó khăn, cho dù lực lượng có thể chống lại chỉ cần không cẩn thận cũng sẽ bị tràn ra khắp nơi, cả tòa Thiên Thần Phong đều bị lực lượng cuồng bạo bao phủ.



“Nhanh chóng thối lui.” Thất trưởng lão nhìn thấy mọi việc, hắn chính là Kim Đan Cảnh cao thủ tất nhiên uy lực trong đó cũng hiểu được một chút, sắc mặt không khỏi đại biến.



Tô Hạo cũng cảm nhận được uy lực tràn đầy, sắc mặt đại biến.



Thủy Thanh Huyên ngược lại trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút nào hoảng sợ, ánh mắt như nước lạnh lùng nhìn Hỏa Vân Thánh Giả.



Thân hình Thất trưởng lão khẽ nhúc nhích, muốn lôi kéo đám người Tô Hạo lui về phía sau.



“Không cần sốt ruột, các người nhìn xem!” Diệp Vân nhíu mày, trong ánh mắt tinh mang lập lòe, chỉ về phía trước.



Mọi người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy chính giữa ba đạo kim sắc quang ảnh có một đạo nhân ảnh lập lòe, trong chớp mắt liền biến mất ngoài trăm dặm.



“Tên tiểu tử Đoàn gia theo lệnh ta nhanh chóng rời đi, cầm theo lệnh bài của ta tiến về vương thành, thủ hộ Đoàn gia cho tốt.” Thanh âm của Đoàn Viêm trên không trung nổ vang, lực lượng cuồng bạo từ quang ảnh màu vàng nhanh chóng phát tán ra.



Đoàn Viêm rõ ràng thi triển đại thần thông đem Đoàn Thần Phong đưa ra ngoài trăm dặm, đưa hắn rời xa Thiên Thần Phong khiến cho một thân tu vi có thể truyền thừa xuống dưới.




Thất trưởng lão cùng Tô Hạo bố trí một vòng phòng ngự trước đám người Diệp Vân, chỉ nghe trăm ngàn đạo kình lực dường như những mũi tên vô hình oanh kích lên vòng phòng ngự, rung động thình thịch.



Sắc mặt Tô Hạo đỏ tía, khóe miệng thậm chí tràn ra một tia máu tươi.



Chỉ là kình lực bắn ra mà cũng làm cho Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong như hắn bị thương, nếu như thân ở trong công kích thì lực phá hoại như thế nào không cần phải nghĩ.



Răng rắc!



Thiên Thần điện bị một trận cuồng bạo trùng kích xuống, trên mặt bức tường không biết dùng tài liệu gì đúc nên xuất hiện một ít rạn nứt, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra như mạng nhện.



Chỉ nghe oanh một tiếng, cả tòa Thiên Thần điện rõ ràng không thể nào thừa nhận công kích như thế triệt để sụp đổ, trong một chớp mắt tro bụi bay lên ngập trời bao phủ cả tòa núi.



Vùng núi dưới chân bọn Diệp Vân cũng bị kình lực cuồng bạo trùng kích xuống, cũng xuất hiện vết rạn càng lúc càng lớn, cuối cùng dường như bị một thanh chiến đao cực lớn chém ra một cái khe rãnh dài mười trượng rộng năm sáu trượng, nhìn thấy mà giật mình.



“Làm sao có thể cường hãn đến tình trạng này?”



Tuy rằng không cam lòng nhưng cũng đã trốn thật xa, hai người Đoàn Uân Sa cùng Đoàn Hồng Trình toàn thân không có một chỗ nào quần áo nguyên vẹn, khí kình cuồng bạo cắt cho bọn chúng thương tích đầy mình, tuy rằng không phải trọng thương nhưng cũng cực kỳ chật vật.



Một nơi khác, Đỗ Thuần Thiên trợn mắt há hốc mồm trốn ở đằng sau một khối núi đá cực lớn, núi đá trước người bị đánh xuyên hơn mười lỗ nhỏ, hắn rõ ràng có thể tránh thoát hoàn hảo không bị tổn thương gì nhưng nhìn trên không trung vẫn lóe lên kim sắc quang mang như trước, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.



Một kích cuối cùng của Kim Đan Cảnh cường giả không khỏi quá mức cường hãn.