Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 467 : Người thứ năm

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Dịch giả: aluco



Oanh!



Hoa quang bảy màu lượn quanh chiến thương hung hăng đánh trúng vào đạo thần lôi cuối cùng, chiến thương nứt vỡ như trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện, mà là khẽ run lên, đạo thần lôi to như cột trụ thế mà bị ngăn cản trên không trung, chẳng qua là Chung Hóa Lê không như trước đây có thể bước ra nửa bước, giờ phút này hắn dùng chiến thương cố gắng chống đỡ, có muốn bước ra nửa bước là điều cực kỳ khó khăn.



Oanh!



Lại một tiếng nổ mạnh vang lên lần nữa, chiến thương rốt cuộc chống đỡ không nổi, bảy màu hoa quang giống như nước chảy tản ra, chiến thương đứt đoạn thành từng khúc từng khúc.



Thần lôi cùng chiến thương giằng co với nhau, cứ mỗi khoảng thời gian chừng hai hơi thở sẽ gãy thêm một đoạn.



"Chiến thương này phẩm chất như thế nào đây? Rõ ràng có thể ngăn cản một đạo thần lôi cuối cùng, quả thực không thể tưởng tượng nổi."



"Vừa rồi Lưu Ly Tán của Tô Tinh Vân cũng chỉ miễn cưỡng ngăn cản được thần lôi oanh kích, bất quá Lưu Ly Tán là Tiên Khí, chẳng lẽ chiến thương này cũng là Tiên Khí hay sao?"



"Có thể lắm! Lưu Ly Tán chính là Tiên Khí loại hình phòng ngự, cho nên đến cuối cùng còn miễn cưỡng không bị hủy hoại triệt để, nhưng mà chiến thương này mặc dù là Tiên Khí nhưng thuộc loại công kích, khả năng phòng ngự tất nhiên phải kém hơn một chút, bị một đạo thần lôi cuối cùng phá huỷ cũng là bình thường."



"Tuy rằng nói như thế, Tử Phủ thần lôi cũng không phải chỉ đánh một phát là chiến thương triệt để nứt vỡ, cứ mỗi lần qua hai hơi thở mới đứt đoạn một khúc, thoạt nhìn phải hơn mười hơi thở mới có thể bị phá huỷ triệt để, tiểu tử này nếu như có thể di chuyển bước chân, sau một khắc là có thể tiến vào bảo tàng chi địa."



"Các ngươi chẳng lẽ không có nhìn ra sao? Dùng thực lực của tiểu tử này để thúc giục thanh chiến thương này lúc đầu đã có chút miễn cưỡng, giờ phút này nếu hắn buông tay ra chỉ sợ thần lôi sẽ lập tức oanh kích giáng xuống, uy lực của Tử Phủ thần lôi như thế đủ để cho hắn hình thần câu diệt, hóa thành mây khói."



"Bất quá chiến thương này cũng cường hãn vô song, dưới uy lực của Tử Phủ thần lôi cũng chỉ đứt từng đoạn một, không lập tức hóa thành tro bụi, phẩm chất quả là tuyệt hảo."



Răng rắc!



Từng thanh âm kim loại đứt đoạn bên trên chiến thương truyền đến, trên không trung tản mạn khắp nơi. Trong tay Chung Hóa Lê chỉ còn lại có một đoạn cuối cùng, thần lôi đã áp sát tới trên đỉnh đầu của hắn, chỉ cần đánh nát một đoạn chiến thương cuối cùng này, sau đó sẽ giáng vào đỉnh đầu của hắn.
Hai đạo thần lôi từ trên trời giáng xuống, chẳng phân biệt được trước sau hung hăng oanh kích trên thân hai người. Hầu như không dừng lại chút nào, hai người bị thần lôi oanh kích trực tiếp văng ra bên ngoài, toàn thân cháy đen một mảnh, bản thân bị trọng thương.



Con mắt Diệp Vân nhìn đảo qua, hai gã tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng, lại có thể lỗ mãng nhảy vào trong đó như thế, thật sự là không biết sống chết.



"Diệp Vân, ngươi cũng tới!"



Bỗng nhiên, sau lưng Diệp Vân truyền tới một thanh âm có chút lạ lẫm, lại cũng giống như đã từng nghe qua.



Diệp Vân xoay người lại, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không: "Vân Thiên Hành, ngươi cũng tới."



Người vừa tới mặc một bộ áo dài màu vàng, hai tay chắp sau lưng, bỗng nhiên xuất hiện, trong con ngươi tựa hồ có Lôi Đình thoáng hiện, rõ ràng là cao thủ Kim Kiếm Môn, Vân Thiên Hành.



"Không thể tưởng được ngươi cũng tu ra lôi linh khí, hơn nữa lại tinh khiết hùng hồn như thế, xem ra bảo tàng trong Lạc Lôi Cốc, cũng có thể có một phần của ngươi." Vân Thiên Hành nhìn Diệp Vân, chậm rãi cười nói.



Diệp Vân cười nói: "Thật lòng mà nói ta phải đa tạ Vân huynh, nếu không nhờ ngươi, ta cũng không tìm hiểu được lôi linh khí."



Vân Thiên Hành vẫy vẫy tay, nói: "Đây là cơ duyên của ngươi, cùng người bên ngoài không quan hệ, nếu như không có ta, cũng sẽ gặp gỡ được người khác."



Diệp Vân gật gật đầu, trong đầu bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm, cười nói: "Vân huynh, nếu không chúng ta cùng nhau tiến vào, nhìn xem cái gọi là Tử Phủ thần lôi này, đến cùng mạnh cỡ bao nhiêu?"



Vân Thiên Hành khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười, nói: "Ý kiến hay, chúng ta đây cùng nhau tiến vào là được."



Vân Thiên Hành bước lên một bước, cùng Diệp Vân đứng sóng vai, sau đó hai người trước cái nhìn chăm chú của mười mấy tên tu sĩ Kim Đan Cảnh, rõ ràng cùng nhau tiến nhập vào không gian nơi có Tử Phủ thần lôi bao trùm.



Mười mấy tên tu sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn xem bóng lưng hai người, nhìn thấy hai đạo thần lôi từ trên trời giáng xuống, thẳng đến đỉnh đầu của bọn hắn!