Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 471 : Quân Nhược Lan xuất hiện

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Dịch giả: aluco



Diệp Vân liếc mắt nhìn đã nhận ra tên thanh niên nam tử đi đầu kia là nữ giả nam trang, chính là Quân Nhược Lan lúc trước tại Thiên Kiếm Tông.



Quân Nhược Lan mặc một chiếc trường bào, mái tóc được buộc lên giấu dưới chiếc khăn vuông của văn sĩ, thoạt nhìn nho nhã lại không mất đi vẻ thanh lệ.



Hai gã thanh niên nam tử bên cạnh Quân Nhược Lan, đứng ở phía sau lưng nàng chừng nửa phần, trên mặt mang theo một tia cảnh giác, lại có một chút cung kính.



"Diệp Vân, ngươi quả nhiên đến Đại Tần đế quốc rồi, lại có thể tiến vào Lạc Lôi Cốc, đúng là ra ngoài ý định." Quân Nhược Lan nhìn Diệp Vân, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.



Diệp Vân cũng không trả lời ngay, hắn nhìn Quân Nhược Lan có đến nửa ngày, nói: "Ngày đó ta đã biết ngươi cũng không phải là đệ tử của Thiên Kiếm Tông ta, hẳn là đến từ Đại Tần đế quốc. Không thể tưởng được ngươi lại có được loại bảo vật như thế này bảo vệ, có thể tiến vào bảo tàng chi địa của Lạc Lôi Cốc, thật sự là vượt quá dự liệu của ta."



Quân Nhược Lan cười cười, nhìn không thấy được chút nào ân oán lúc trước của hai người tại Thiên Kiếm Tông, nói: "Những chuyện phát sinh tại Thiên Kiếm Tông lúc trước đừng nhắc đến nữa, ngươi đã đến Đại Tần đế quốc, chắc hẳn cũng biết được những tông môn chân chính, Kim Đan Cảnh chẳng là cái gì cả, ngay cả Nguyên Anh Cảnh lão tổ chỗ nào cũng có. Trên người của ngươi mang lôi linh khí, trong Lạc Lôi Cốc này như cá gặp nước, hay là như thế này đi, ta và ngươi hợp tác, tìm ra bảo vật trong bảo tàng chi địa, ta chia cho ngươi một thành."



Lông mày Diệp Vân nhíu lại, cười nói: "Chia cho ta một thành? Quân Nhược Lan ngươi thật sự là giỏi tính toán. Ba người các ngươi trên người cũng không có cái gì gọi là lôi linh khí, xem ra đều là dùng pháp bảo hộ thể hay là bảo vật có thể kháng trụ Tử Phủ thần lôi, chắc là Tiên Khí a. Ngươi đã nói như vậy thì ta lại càng có hứng thú với bảo vật trong Lạc Lôi Cốc này, chắc chắn vô cùng trân quý, phẩm chất chắc đã vượt qua Tiên Khí. Chia cho ta một thành? Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng điều này sao?"



Quân Nhược Lan cười nhạt nói: "Ngươi có đáp ứng hay không thì mặc kệ ngươi, nếu như ta đã nói những lời này, ngươi chỉ có thể tiếp nhận."



Diệp Vân khẽ giật mình, hắn thật sự nghĩ không ra vì sao Quân Nhược Lan lại kiêu ngạo như thế, theo những gì hắn đã biết thì cô gái này mặc dù có chút bá đạo, lòng dạ độc ác, nhưng cũng không có sự kiêu ngạo như hiện tại



"Lớn mật, Quân sư tỷ nói cùng ngươi hợp tác chính là cho ngươi mặt mũi, ngươi cho rằng có được lôi linh khí là có thể tùy ý đi đi lại lại trong bảo tàng chi địa hay sao? Nếu ngươi không đáp ứng, ta chỉ dùng một chưởng là giết chết ngươi ngay lập tức."



Quân Nhược Lan còn chưa nói gì, tên thanh niên nam tử bên cạnh nàng lạnh giọng quát, một cỗ uy áp gần như thực chất, ngưng tụ thành mũi tên nhọn bắn thẳng đến Diệp Vân.



Lông mày Diệp Vân chau lên, nhìn sang.



Uy áp vẫn còn như thực chất ngay lập tức đã xuất hiện ở mi tâm Diệp Vân, đột nhiên tựa hồ như đụng vào cái gì đó, HƯU...U...U thoáng một phát đã tiêu tán sạch sẽ, căn bản không tạo thành bất cứ tổn thương gì đối với Diệp Vân.




Hai gã thanh niên nam tử la lên cùng một lúc, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc cùng khó hiểu.



Quân Nhược Lan cũng không trả lời hai người, nhìn Diệp Vân nói: "Mảnh không gian này, ngươi cảm thấy như thế nào?"



Ánh mắt Diệp Vân nhìn qua bốn phía, thản nhiên nói: "Pháp tắc Lôi hệ tạo thành một cái không gian, chính là do Thiên Địa tạo ra, uy lực vô cùng."



Quân Nhược Lan mỉm cười, đưa tay điểm một cái, chỉ thấy một đạo quang ảnh màu xanh nhạt từ đầu ngón tay của nàng nhanh chóng bắn ra, bắn về phía một cây đại thụ ở bên ngoài cách đó hơn mười trượng.



Ngay lập tức quang ảnh đã đến, vừa mới đánh trúng cây đại thụ kia, đã thấy tán cây cực lớn hơi khẽ chấn động, lập tức toàn bộ tán cây biến thành kiếp vân tối đen như mực, điện quang bắt đầu khởi động, tiếng sấm ù ù.



HƯU...U...U!



Một đạo thiểm điện từ đám kiếp vân do tán cây biến thành nhanh chóng bắn ra, mang theo năng lượng cuồng bạo, bắn về phía Quân Nhược Lan.



Lông mày Diệp Vân chau lên, tinh mang hiện lên trong mắt, bấm tay gảy nhẹ, chỉ thấy một đạo lôi quang từ đầu ngón tay bắn ra, đánh trúng chuẩn xác không sai lệch một ly vào tia chớp đang đến.



Phốc!



Một tiếng vang nhỏ, hai đạo lôi quang chạm vào nhau trên không trung, cũng không tạo ra tiếng động gì quá lớn, cứ như vậy tiêu tán trên không trung.



Kiếp vân đen kịt kia từ từ biến mất, tán cây cực lớn một lần nữa lại hiện ra.



"Quả nhiên đã tìm hiểu được một tia lôi hệ pháp tắc, ta quả thật là không có nhìn lầm về ngươi."



Thanh âm của Quân Nhược Lan vang lên nhàn nhạt, nghe cực kỳ êm tai.