Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 482 : Tiên khí chi uy

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Dịch giả: aluco



Kim Đan Cảnh lục trọng, vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, tu luyện ra lôi linh khí!



Tu vi cảnh giới của Vân Thiên Hành thì mọi người đều biết từ lâu, cũng không kỳ lạ quý hiếm gì. Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân nếu dám chống lại hắn, tất nhiên đã chuẩn bị tâm lý trước, chỉ là không nghĩ đến ở trong Lạc Lôi Cốc thì Vân Thiên Hành lại cường hãn đến loại tình trạng này, lôi hệ thần thông thi triển ra tại Lạc Lôi Cốc quả thực là như hổ thêm cánh, uy lực tăng gấp đôi. Vừa rồi Thiên Lôi Điện Võng đã là như thế, nếu như thi triển ở ngoại giới, quả quyết không có uy lực như thế, nhưng mà ở bên trong Lạc Lôi Cốc, biên độ tăng trưởng của uy lực tối thiểu phải gấp vài lần.



Đây cũng chính là điều mà Vân Thiên Hành dựa vào, ở bên trong Lạc Lôi Cốc, với tu vi của hắn, hầu như có thể nói là bất bại đấy.



Sắc mặt của hai người Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân trở nên xanh mét, bọn họ đều là kẻ thông minh, chỉ cần suy nghĩ một chút đã thấy điểm mấu chốt trong đó, Vân Thiên Hành như thế thì bọn hắn làm thế nào có thể chiến thắng đây?



Bất quá, hai người tuy rằng trong nội tâm không cam lòng, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa, hai quả Lôi Mộc mà thôi, tuy rằng trân quý nhưng cũng không trân quý đến mức vì nó mà vứt đi tính mạng của mình, nếu là hạt giống Lôi Đình áo nghĩa thì nhất định phải "thí mạng cùi" mà "chơi tới bến" luôn, hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, chính là bảo vật trân quý nhất trong Lạc Lôi Cốc.



"Hai người các ngươi không tranh giành nữa?" Quân Nhược Lan nhìn thấy, nói ra một cách nhẹ nhàng.



Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân sắc mặt âm lãnh, oán hận nói: "Hai vị thực lực siêu quần, huynh đệ chúng ta có vẻ không bằng, Lôi Mộc này để cho các ngươi là được."



Quân Nhược Lan mỉm cười, nhìn về phía Vân Thiên Hành.



Vân Thiên Hành tất nhiên biết rõ ý của nàng, nhưng không đáp lời, chẳng qua là trên khuôn mặt nở nụ cười gượng gạo.



"Vân huynh, nếu như hai người chúng ta thắng được, Lôi Mộc này tạm thời chúng ta một người một quả thu lấy là được." Quân Nhược Lan chậm rãi nói.



Vân Thiên Hành nhún nhún vai, nói: "Cũng không phải là chỉ có hai người chúng ta tranh chấp, Tăng Huyền cùng Thẩm Mặc tiểu huynh đệ chỉ sợ cũng không đáp ứng việc ngươi muốn động đến Diệp Vân đâu."



Tăng Huyền cùng Thẩm Mặc đang canh giữ ở trước người Diệp Vân, nghe vậy ánh mắt lạnh như băng, nhìn về phía Quân Nhược Lan.



Quân Nhược Lan nói: "Ta cùng với Diệp Vân vốn cũng không có thù oán, sẽ không gây bất lợi gì với hắn, chẳng qua là thu hai quả Lôi Mộc mà thôi, sẽ không cần tánh mạng của hắn."



Tăng Huyền lạnh lùng nói: "Vậy thì chờ cho hết thời gian Lôi Mộc giam cầm, để cho Diệp Vân tự mình quyết định."




Quân Nhược Lan lẳng lặng đứng đó, khăn lụa màu đỏ lơ lửng trên đỉnh đầu rủ xuống, dường như màn trời, đem nàng lồng bao ở trong đó.



"Lôi Bạo Thuật này của ngươi còn không phát huy ra uy lực chính thức, chênh lệch rất nhiều." Quân Nhược Lan giọng nói nhàn nhạt, bỗng nhiên quát khẽ một tiếng: "Phá!"



Chỉ thấy một đạo hào quang màu hồng từ trong sấm chớp mưa bão nhanh chóng bắn ra, ngay lập tức đánh vào lồng ngực Tăng Huyền.



Tăng Huyền khẽ giật mình, đột nhiên đạp đạp đạp rời khỏi mấy bước, ngay sau đó oa một tiếng máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, trên ngực phải xuất hiện một cái lỗ máu, máu tươi từ đó bắn ra.



Lôi quang đầy trời lập tức tiêu tán, điện mang tiêu vong.



Chỉ vừa giơ tay nhấc chân, Quân Nhược Lan đã đánh trọng thương Tăng Huyền cùng Thẩm Mặc, thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ còn chưa phát huy ra thực lực chân chính.



"Vân huynh, chúng ta mỗi người một quả?" Quân Nhược Lan quay đầu, nhìn Vân Thiên Hành.



Trên mặt Vân Thiên Hành ngoài dự đoán của mọi người không có đến nửa điểm kinh ngạc, nghe được giọng nói của Quân Nhược Lan, hắn quay đầu nhìn Diệp Vân vẫn còn bị giam cầm ở không trung như trước.



Vân Thiên Hành bỗng nhiên cười cười.



"Diệp Vân nói, ta còn thiếu nợ hắn một cái nhân tình, nếu đã như vậy, miếng Lôi Mộc kia của ta đưa cho hắn là được. Quân cô nương, ngươi cảm thấy thế nào?"



Quân Nhược Lan khẽ giật mình, nàng không nghĩ tới Vân Thiên Hành sẽ nói như thế. Một quả Lôi Mộc đối với Vân Thiên Hành tu luyện lôi linh khí mà nói, trân quý đến cỡ nào, hắn làm sao có thể không biết? Vậy tại sao muốn đưa Lôi Mộc cho Diệp Vân?



"Ngươi đã quyết định như vậy, ta tất nhiên không có chuyện gì để nói." Quân Nhược Lan dừng một chút, chậm rãi nói ra.



"Quân Nhược Lan, ngươi cứ như vậy mà quyết định, thật sự là "chơi không đẹp" chút nào?"



Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc quanh quẩn trên không trung, rồi lại nhìn thấy Diệp Vân nguyên bản đang bị giam cầm ở không trung, không biết từ lúc nào mở hai mắt ra, từ không trung chậm rãi rơi xuống, rơi vào trước người Quân Nhược Lan.