Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 484 : Thiếu nữ váy tím

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Dịch giả: aluco



Tu sĩ sau khi tu luyện ra lôi linh khí thì tự nhiên cảm ngộ đối với Lôi Đình không giống như tu sĩ bình thường, tối thiểu thì độ mẫn cảm gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần.



Lúc ba người Diệp Vân dùng lôi linh khí phối hợp với thần thức phóng xuất ra, chỉ sau một lúc đã phát hiện trong Lôi Hải có một tia dao động khác thường bắt đầu khởi động.



Ngay chỗ phía sau Lôi Linh Thú cũng chính là nơi mà mọi người không chú ý nhất, đã có một cỗ khí tức sắc bén kéo dài không tiêu tan, dường như một thanh trường kiếm cắm ở chính giữa Vân Hải, khinh thường tứ phương.



"Kiếm Ý thật là cường hãn!"



Vân Thiên Hành là người đầu tiên tiếp cận khí tức của Kiếm Ý, không khỏi lông mày chau lên.



Trong khoảnh khắc, Quân Nhược Lan cùng đám người Diệp Vân cũng đi đến chỗ này, ánh mắt quét quanh bốn phía Lôi Hải cũng không thể tìm thấy sự tồn tại của Kiếm Ý.



Nhưng mà, khi bọn hắn phóng xuất thần thức ra lập tức có thể phát hiện được Kiếm Ý đang ở trước mắt cách đó chưa đầy nửa trượng. Cỗ Kiếm Ý này sắc bén vô cùng, tựa hồ lúc nào cũng có thể đâm rách Lôi Đình. Cũng chỉ có Kiếm Ý như vậy mới có thể làm cho Lôi Linh Thú chỉ trong nháy mắt mất đi hạt giống Lôi Đình áo nghĩa.



"Không thể tưởng được lại có cao thủ lĩnh ngộ Kiếm Ý tiến vào Lạc Lôi Cốc, chỉ dựa vào cỗ Kiếm Ý này đủ để cho trong lòng tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng trở xuống không cách nào sinh ra nửa điểm chống cự." Ứng Vô Quân cảm thụ được Kiếm Ý, không khỏi sắc mặt khẽ biến.



Sắc mặt của Tô Tinh Vân cũng ngưng trọng hẳn lên, hắn cùng với Ứng Vô Quân cho tới bây giờ đều cho rằng hai người bọn hắn liên thủ với nhau ở trong Lạc Lôi Cốc này hầu như có thể tung hoành không kiêng kỵ, cho dù chống lại ai cũng "chắc ăn như bắp". Chẳng qua chỉ mới cùng Vân Thiên Hành, Quân Nhược Lan một trận chiến, làm cho sự tự tin của hai người bọn họ biến mất hơn phân nửa, hai người này bất kể là người nào, cho dù bọn hắn có liên thủ thì cũng không thể đối phó một cách đơn giản, nếu muốn chiến thắng một người trong đó, có lẽ phải cần đến hai người liên thủ đồng thời thi triển ra thần thông mạnh nhất, thậm chí không tiếc dùng phương pháp lấy tổn thương của bản thân để đổi lấy tổn thương của đối thủ hay nói nôm na là "thí mạng cùi" mới có cơ hội.



Bất quá, trong khoảnh khắc khi bọn hắn cảm nhận được cỗ Kiếm Ý này thì sắc mặt khẽ biến, trong lòng hai người rõ ràng, bất kể là ai nếu chống lại chủ nhân của Kiếm Ý này, chỉ sợ cũng không thắng mà chỉ có bại, có lẽ nếu muốn toàn thân thoát ra cũng là một chuyện khó khăn.




Diệp Vân khẽ giật mình, nhìn Quân Nhược Lan với vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn thật sự không nghĩ ra nữ tử này thật ra đến từ nơi nào, làm sao có được cực phẩm Linh Thạch nhiều như vậy, thậm chí còn có trung phẩm Tiên Khí.



Diệp Vân thở sâu, chậm rãi nói: "Ngươi thật sự nghĩ rằng sẽ đuổi theo một trong hai cái này? Bất kể là khí tức hay là cỗ Kiếm Ý này, ngươi có nắm chắc sẽ đối phó được không?"



Quân Nhược Lan trầm giọng nói: "Việc này không cần ngươi lo lắng, ở bên trong Lạc Lôi Cốc không có tồn tại nào mà ta ứng phó không được."



Ngữ khí nhàn nhạt, nhưng lại có một sự kiêu ngạo vô cùng.



Diệp Vân bỗng nhiên cười cười, nói: "Thôi được, ngươi đã muốn tìm đến bọn hắn, vậy thì giúp ngươi một chút."



Nói xong trong tay hắn bỗng nhiên rung động phát ra tiếng đùng đoàng, lôi linh khí lập tức cuồn cuộn xuất ra, lấy hắn làm trung tâm hướng về phía bốn phương tám hướng khuếch tán ra, chẳng qua chỉ trong thời gian nháy mắt đã khuếch tán trong phạm vi trăm trượng.



Diệp Vân nâng hai tay lên, nhẹ nhàng vẽ vài cái trên không trung, Lôi Hải đang cuồn cuộn bỗng nhiên khẽ run lên, lập tức tiêu tán một cách điên cuồng, chỉ trong giây lát đã tiêu tán vô tung vô ảnh.



Chỉ thấy phía trước bên ngoài hơn mười trượng, một tên thiếu niên áo trắng hơn tuyết, trường kiếm trong tay trắng noãn như ngọc, chỉ xéo xuống đất, phía trước người hắn cách đó chưa đến mười trượng, một nữ hài mặc váy màu tím dài chấm đất, dáng người thướt tha, trên gương mặt xinh đẹp che một tầng lụa đen, chỉ thấy một đôi mắt thanh tịnh trong suốt, giống như một điểm đen.



Diệp Vân nhìn thấy đôi tròng mắt kia, không khỏi thân thể hơi ngẩn ra, sắc mặt hiện lên vẻ kinh hãi.



"Giống quá, thật sự là giống quá!"