Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 512 : Tử lôi thần uy

Ngày đăng: 13:48 30/04/20


Dịch giả: aluco



Uy áp do thần hồn ngưng tụ từ trên trời giáng xuống, phảng phất giống như một cây chiến phủ (búa) chém thẳng đến.



Sự chênh lệch về cảnh giới của hai người quá lớn, dựa theo đạo lý mà nói, chỉ cần một đạo uy áp này là đủ để cho Diệp Vân mất đi sức chiến đấu.



Nhưng mà, mọi việc luôn ra ngoài ý định.



Diệp Vân khẽ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy trường kiếm trong suốt từ trong đôi mắt của hắn nhanh chóng bắn ra, trên không trung hơi hơi chuyển một cái.



Trong khoảnh khắc thần hồn Chiến Phủ đang gào thét mà đến bỗng hóa thành mây khói, tản mạn khắp nơi không còn.



Uy áp đầy trời đã bị quét sạch, vô tung vô ảnh.



Trịnh sư huynh đứng “chết trân” tại chỗ, ngơ ngác nhìn Diệp Vân, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin. Hắn như thế nào đều không thể tin được, chỉ một tên đệ tử “cùi bắp” tu vi Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong lại có thể dùng thần hồn của bản thân đối chọi với thần hồn của hắn, lập tức phá vỡ uy thế của hắn, hơn nữa lại rất dễ dàng, dường như không cần tốn nhiều sức.



"Uy áp Thần hồn, bất quá chỉ như vậy a!"



Giọng nói Diệp Vân thản nhiên, lại giống như lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng đến, cắm vào lồng ngực của Trịnh sư huynh.



"Không có khả năng!"



Trong cổ họng Trịnh sư huynh khẽ quát một tiếng, trong lòng của hắn đã rõ ràng, người thanh niên trước mắt này tu vi căn bản không giống với cảnh giới của hắn, thực lực đã vượt xa khỏi Trúc Cơ Cảnh, xem ra hắn lần này cũng muốn tham gia khiêu chiến Uẩn Linh Đàm, tu vi như vậy nếu khiêu chiến Kim Đan cảnh tứ trọng hoặc là ngũ trọng, phần thắng có lẽ rất lớn.



Trong mắt Trịnh sư huynh hiện lên vẻ âm độc, Tuyệt Tâm Phong cùng Trấn Yêu phong từ trước đến nay bất hòa, bằng không mà nói bọn hắn cũng không ở chỗ này châm chọc khiêu khích đối với Thư An Thạch. Thư An Thạch cùng Trấn Yêu phong Âm Tố Tâm tình đầu ý hợp, ưa thích lẫn nhau, nhưng bởi vì mâu thuẫn giữa hai ngọn núi, rõ ràng yêu nhau nhưng cũng không dám công khai trước nhiều người, chỉ có thể ngầm gặp mặt.
Hư ảnh Yêu thú màu xám phát sinh biến hóa, đầu lâu bỗng trở nên dài ra nhỏ lại và trở nên bén nhọn, từ không trung đáp xuống, mục đích đâm thủng đỉnh đầu Diệp Vân, thẳng vào sọ não.



Nhưng mà, trong nháy mắt thời điểm hư ảnh màu xám bay lên trời, đã nhìn thấy một mảnh ánh sáng màu tím giống như rung động giống như nhộn nhạo tuôn ra.



"Diệt Thế Thần Lôi!"



Một tiếng quát khẽ, lập tức nhìn thấy ánh sáng tím đại thịnh, tiếng sấm lăng không nổi lên, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một đạo điện quang màu tím nhạt bổ ra hư không, đánh về phía hư ảnh Yêu thú màu xám.



Thần lôi từ trên trời giáng xuống, uy thế ngập trời, mang theo lực lượng thẩm phán, giáng xuống thế gian.



Hư ảnh Yêu thú màu xám tựa hồ đã có một tia linh tính, trên không trung bỗng nhiên trì trệ, rõ ràng lạnh run. Bất quá dưới sự thúc giục của Trịnh Thiếu Cường, lại lập tức hạ xuống một cách mãnh liệt.



Nhưng mà, tốc độ của hư ảnh Yêu thú màu xám có mau đến thế nào thì cũng không thể nhanh hơn tia chớp thần lôi.



Tử sắc điện mang chợt lóe lên, rơi vào trên lưng hư ảnh màu xám.



Đùng!



Thanh âm vang lên rõ ràng, chỉ thấy trên không trung điện mang mãnh liệt bắn ra, rung động đùng đùng.



Hư ảnh Yêu thú màu xám bị tử sắc thần lôi đánh trúng trong nháy mắt nổ tung, hóa thành vô số quang ảnh màu xám, hướng về phía bốn phương tám hướng tản đi.



Thần lôi chi uy, quả là như thế!