Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 513 : Lam Mạc Thiên Hỏa

Ngày đăng: 13:48 30/04/20


Dịch giả: aluco



Tử sắc thần lôi lóe lên độc ác, chém hư ảnh Yêu thú màu xám thành vô số lưu quang, hướng về phía bốn phương tám hướng bay nhanh tản đi.



Trịnh Thiếu Cường tuy rằng đã cố gắng hết sức để thu những lưu quang này lại, nhưng bởi vì nhất thời không kịp phản ứng, có gần một nửa tiêu tán không còn.



Phốc!



Một ngụm máu tươi phun ra, hư ảnh Yêu thú màu xám đã sớm cùng hắn hòa làm một thể, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, giờ phút này có gần một nửa tản mạn khắp nơi không còn, trực tiếp làm bị thương đến Bản Mệnh Tinh Nguyên của hắn, cảnh giới căn cơ bị hao tổn.



Diệp Vân lẳng lặng đứng đấy, dường như cũng không hề nhúc nhích qua. Nhưng mà trong mắt của hắn xuất hiện một tia trào phúng đảo qua trên mặt Trịnh Thiếu Cường, sau đó rơi vào trên gương mặt xinh đẹp của Đinh Thiến đang đứng ở xa xa.



"Đệ tử Kim Đan cảnh của Trấn Yêu phong, cũng chỉ có thế này thôi sao."



Đinh Thiến dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được uy lực một đạo Diệt Thế Thần Lôi của Diệp Vân lại cường đại đến trình độ như thế, lôi quang lập loè ở giữa điện mang đã xé rách hư ảnh Yêu thú màu xám, nàng cũng biết hư ảnh Yêu thú này cường đại đến cỡ nào, nếu như toàn lực thi triển ra, ngay cả nàng cũng không dám nói có thể ngăn cản một cách đơn giản.



Thế nhưng Diệp Vân chỉ dùng một kích đã nó chém thành lưu quang tản đi, nếu không phải Trịnh Thiếu Cường phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ tiêu tán không còn.



Trịnh Thiếu Cường dùng tay phải che ngực, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin, hắn chết lặng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, như thế nào cũng không thể tưởng được tên thiếu niên Trúc Cơ cảnh đỉnh phong trước mắt này lại có thể phá vỡ một kích mạnh nhất của hắn, thiếu chút nữa lại làm cho bản thân hắn bị trọng thương.



"Ta không tin!"



Trong cổ họng Trịnh Thiếu Cường phát ra thanh âm ô ô, giống như dã thú gào thét, tràn đầy sự phẫn nộ cùng không phục.



Trong tay Trịnh Thiếu Cường quang ảnh lập loè, hư ảnh Yêu thú màu xám được ngưng tụ lần nữa, trong tay trái xuất hiện một viên đạn đen sì như mực, tản mát ra ánh sáng âm u màu đen.



Thân hình hắn hơi hơi cong lên, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bay thẳng ra.


"Thật là tinh mắt, ngay cả Tiên Khí Lam Mạc Thiên Hỏa cũng biết, ngược lại là xem nhẹ ngươi rồi." Khôn Hoa Tử thu lại Tinh Thạch màu lửa đỏ, híp mắt nói ra.



"Cái mặt kính màu trắng vừa rồi chợt lóe lên, có phải là Bạch Lăng Kính hay không? Một kiện hạ phẩm tiên khí xinh đẹp như thế mà bị hủy đi, thật sự là đáng tiếc quá." Chư Cát Xung cười hắc hắc nói.



Sắc mặt Đinh Thiến biến thành màu đen như đít nồi, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ, Bạch Lăng Kính chính là Tiên Khí hiếm hoi mà nàng có được, là loại tiên khí phòng ngự tương đối trân quý, vốn nghĩ là có thể ngăn cản được công kích của Lam Mạc Thiên Hỏa, lại không nghĩ rằng chẳng qua chỉ một phát đã bị đánh cho "banh xác" thành mảnh vỡ lưu quang, bị phá huỷ như vậy quả thật là đau lòng không thôi.



Đã vậy Chư Cát Xung còn châm biếm như thế, làm cho nàng hầu như khó có thể tỉnh táo, thiếu chút nữa muốn bùng nổ lên. Bất quá Đinh Thiến thân là lĩnh tụ trẻ tuổi của Trấn Yêu phong, ngay lập tức bình phục tâm tình, bởi vì nàng biết rõ nếu như dùng sức mạnh, vô luận như thế nào đều khó có khả năng là đối thủ của bọn người Diệp Vân.



"Như thế này các ngươi đã hài lòng chưa?" Đinh Thiến oán hận nói ra.



Khôn Hoa Tử nhún nhún vai, nói: "Nếu ngươi còn có một kiện Tiên Khí có thể cho chúng ta hủy mà nói, chúng ta sẽ càng thoả mãn."



Đinh Thiến hừ lạnh một tiếng, nói: "Đi!"



Đang lúc nói chuyện, thân hình lập loè hướng phía đỉnh núi nhanh chóng bắn đi. Trịnh Thiếu Cường cùng Cổ Hoa cũng nhìn thấy, trong lòng kinh hãi không thôi, nhìn thấy Đinh Thiến rời đi tự nhiên không dám dừng lại, chẳng qua là oán hận liếc nhìn Diệp Vân, mau chóng đuổi theo.



Khôn Hoa Tử tất nhiên sẽ không đuổi theo, tuy rằng giữa hai đỉnh núi tranh đấu gay gắt, bất quá dù sao cũng đều là đệ tử của Thần Tú Cung, môn quy quy tắc chi tiết vẫn phải tuân thủ, nếu như không minh bạch mà đánh chết hoặc là phế bỏ tu vi ba người kia, tất nhiên sẽ mang đến phiền toái không cần thiết, phá huỷ một kiện hạ phẩm tiên khí của Đinh Thiến, cũng là đủ rồi.



Đợi đến lúc ba người biến mất trong núi rừng, Thư An Thạch chậm rãi xoay người lại, ánh mắt đảo qua trên mặt Diệp Vân.



"Tiểu sư đệ, khiêu chiến Uẩn Linh Đàm lần này, cứ yên tâm ra tay là được!"



Giọng nói nhẹ nhàng, thật là nhu hòa, nhưng lại có một cỗ khí thế khó có thể hình dung ẩn chứa trong đó!



Đó là tự tin, là khí phách, trời sinh mà thành, không sợ hãi!