Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 72 : Sương Mù Màu Đen

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


Diệp Vân nhìn không gian mờ tối, nhíu mày. Nếu như Tô Linh nói không sai thì đây vẫn là tầng thứ nhất. Nhưng chính mình gần như xuýt chết, phá vỡ đại điện và hỏa diễm đầy trời kia, sao vẫn là tầng thứ nhất? Vị Kim Đan đại tu sĩ kia, cũng cẩn thận quá mức rồi, chỉ là tầng thứ nhất mà lại phải làm nó trở nên phức tạp như thế, tầng tầng lớp lớp, một vòng lại một vòng, nhất định phải thế ư?



“Này này, ngươi làm sao vậy?” Tô Linh thấy Diệp Vân ngây người ra thì vỗ vỗ cánh tay hắn, “Ngươi tên là gì? Ta quên rồi.”



Diệp Vân hồi phục tinh thần lại, cười khổ nói: “Tô Linh ngươi cứ gọi ta Diệp Vân là được.”



“Lại quên hai chữ sư tỷ là sao? Chẳng biết tôn ti trật tự gì cả. Lần sau mà quên nữa thì ta sẽ không khách khí như vừa nãy đâu.” Lời nói nghiêm nghị, nhưng vẻ mặt lại chả giống như lời nói, đôi mi thanh tú của nàng ta nhíu lại, bĩu môi nhìn bốn phía, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.



“Tô Linh sư tỷ, người sau khi tiến vào đây thì vẫn một mực ở đây, có phát hiện ra điều gì hay không?” Diệp Vân nhíu mày, ánh mắt nhìn về bốn phía, tùy ý đi lại. Nếu như Tô Linh đã lòng vòng một hồi trong này, như vậy thì chắc hẳn trong này không có nguy hiểm gì.



Lẽ nào trong tầng thứ nhất này, không phải nơi nào cũng nguy hiểm, cũng có cấm chế hay trận pháp hay sao? Bằng không thì không gian trước mắt này phải giải thích như thế nào.



Thực ra đây cũng là một gian thạch thất, chẳng qua là nó lớn hơn địa phương vừa rồi của Diệp Vân hơn mười lần, bên trong cũng không có bất kỳ vật gì, cũng không trang trí bất cứ thứ gì. Một gian thạch thất trống rỗng, không có thứ gì cả.



“Sư tỷ đi vào đây, có gặp cái gì hay không? Hay là chạm vào cấm chế gì hay không?” Diệp Vân nhanh chóng đi hết qua thạch thất một vòng, tường đá trơn trượt, lạnh lẽo, không tìm được bất cứ thứ gì, mở miệng.



“Không có, ta cứ thế tiến vào thôi.” To Linh suy nghĩ một chút, lại lắc đầu nói: “Ta đã tìm qua hết một lần, căn bản không có phát hiện bất kỳ cơ quan, cấm chế nào, cũng không tìm được đường đi ra ngoài.



“Sao lại như thế nhỉ?” Diệp Vân nhíu mày.



“A, đúng rồi!” Đôi mắt của Tô Linh sáng lên, sau đó nhìn lên phía trên, “Trên kia cao quá, nên ta cũng chỉ nhìn qua một chút, chứ chưa có kiểm tra.”



Ánh mắt Diệp Vân liền nhìn lên đỉnh của thạch thất, chỉ thấy một mảnh sương mù màu đen phập phồng, bao phủ toàn bộ phía trên lại.



“Xem ra, muốn đi ra ngoài thì chỉ có thể lên đó nhìn xem một chút.”




“Này, cuối cùng thì Diệp Vân ngươi đã nghĩ ra được cách gì hay chưa?” Tô Linh thấy Diệp Vân ngẩn người ra thì không khỏi vội vã hỏi.



Diệp Vân chần chờ một chút rồi lắc đầu.



“Hừ, ngươi đừng lừa gạt ta, vừa rồi ngươi lén lén lút lút uống linh dịch, thì ta đã ngửi được mùi của nó, đó chính là Ngưng Thần Tửu của Thất trưởng lão a.” Tô Linh nhìn Diệp Vân, hừ hừ nói.



Lần này Diệp Vân đúng là thất kinh,: “Ngưng Thần Tửu? Ngươi biết Thất trưởng lão?”



“Hừ, ta từ nhỏ đã biết ông ta rồi, ngươi nói xem?” Tô Linh nghểnh đầu lên, như một tiểu khổng tước kiêu ngạo vậy.



Diệp Vân hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định phụ thân Tô Linh ít nhất là ngang bằng với phong chủ của Vô Ảnh Phong. Hắn hít sâu một hơi, cũng không nói thêm điều gì nữa, khiến cho mình bình tĩnh trở lại, nói: “Ta thử lại một lần nữa.”



Tiếp theo, hắn liền lấy bình thuốc ra, thận trọng nuốt một giọt linh dịch.”



“Vèo!”



Thân ảnh của hắn lần nữa xuyên qua màn sương mù màu đen.



Lần này, sương mù màu đen hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn một chút nào, viên ngọc tản mát ra ánh sáng nhu hòa kia, một lần nữa lại xuất hiện trong mắt hắn.



Thân hình khẽ đảo, Diệp Vân liền bắt được viên ngọc, tiếp theo kéo mạnh một cái.



Hắn không tốn chút sức lực nào đã nắm được viên ngọc vào trong tay, sau đó trong nháy mắt, toàn bộ đám sương mù màu đen giống như tìm được nơi phát tiết, điên cuồng chui vào trong một cái lỗ nhỏ bên trên đỉnh thạch thất.