Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 73 : Gây Chuyện Thị Phi

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


Mấy hô hấp sau, toàn bộ sương mù màu đen liền biến mất vô ảnh vô tung.



Răng rắc!



Mấy âm thanh đồng thời xuất hiện. Sau đó, chỉ thấy tường đá xung quanh tỏa ra ánh sáng, bao phủ toàn bộ gian thạch thất lại.



Hào quang chói mắt khiến cho người ta gần như không thể hé mắt ra được. Khi hào quang vừa biến mất thì trước mắt Diệp Vân và Tô Linh là cảnh tượng vô cùng bất ngờ.



Trời mây trong xanh, non xanh nước biếc, phía xa còn có hai con nai cảnh giác nhìn lại, sau đó tiếp tục cúi đầu gặm cỏ.



Diệp Vân và Tô Linh nhìn nhau, hai người thế nào cũng không nghĩ được là, trong khu mộ địa này lại xuất hiện một khung cảnh thanh tú như thế.



“Trận pháp không gian?” Hai người gần như đồng thanh nói.



Thủ đoạn của vị Kim Đan đại tu sĩ này quả là quá mức nghịch thiên, trận pháp không gian, một cái tiếp một cái. Nếu như đây vẫn chỉ là tầng thứ nhất, vậy tầng thứ hai, thứ ba sẽ bị bố trí thành cái dạng gì? Đừng nói đệ tử Luyện Khí Cảnh có thể phá giải, cho dù là cao thủ Trúc Cơ Kỳ cũng sợ lành ít dữ nhiều.



Đám sương mù màu đen vừa rồi, chỉ sợ tuyệt đại đa số tu sĩ đều không thể nào vượt qua, cứ bị vây khốn như vậy mà thôi.



“Bố trí của khu mộ địa này quả thật là lợi hại. Ta hiện tại có thể khẳng định, trong khu mộ địa này nhất định là cất giấu bảo bối khó lường. Diệp Vân, chúng ta nhất định phải lấy được vài món mới ly khai đó nhé, bằng không thì tiện nghi cho bọn Âu Dương sư thúc rồi.” Tô Linh nhìn bốn phía, trong tay không biết đánh ra từng đạo quang ảnh gì, một lát thời gian sau thì khuôn mặt kích động, nhảy lên, vỗ tay nói.



Diệp Vân gật đầu, đột nhiên có một cảm giác gì đó, nhìn về phía trước.



Chỉ thấy hư không phía trên đột nhiên xuất hiện một gợn sóng trong suốt, lập tức một tiếng vang nhỏ vang lên, lại có vài bóng người rơi xuống.



Diệp Vân và Tô Linh liền nhảy sang hai bên tránh né, vô cùng cảnh giác, linh lực vận chuyển, chỉ cần có điều gì không đúng là lập tức xuất thủ.




“Ta xuyên qua một biển lửa, lấy được viên tinh thạch màu đỏ rồi được chuyển đến nơi này. Còn vị nữ đệ tử Vô Ảnh Phong này thì ngươi không cần nghĩ nhiều, nàng ta không giống những đệ tử áo trắng kia, không phải đến để giám sát chúng ta.” Diệp Vân cũng không muốn nhiều lời, chẳng qua là thuận miệng trả lời vài câu.



Lông mày Đoàn Thần Phong nhăn lại, “Lẽ nào cứ phá hủy được trận nhãn là được chuyển đến đây?”



Đúng lúc này thì một âm thanh từ phía trước, nơi non xanh nước biếc truyền đến.



“Đoàn Thần Phong? Không nghĩ được là loại người cuồng vọng vô tri như ngươi lại có thể sống mà đến được đây.”



Ánh mắt Đoàn Thần Phong và Diệp Vân kịch liệt lóe lên, xoay người sang.



Trước một đám bụi cây, xuất hiện hai người.



“Kim sư huynh, Giang sư huynh.” Tên đệ tử ngoại môn, mặc quần áo màu vàng, một mực không nói gì, sau khi thấy hai người xuất hiện thì trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, chạy nhanh về phía đó.



“A, Trần sư đệ, sao đệ lại ở cùng một chỗ với bọn chúng?” Hai người này đồng dạng cũng mặc quần áo màu vàng, gật đầu với tên đệ tử này.



“Chúng ta cùng nhau tiến vào…” Tên đệ tử kia còn chưa nói hết lời thì một tiếng quát lớn vang lên.



“Còn tưởng là nhân vật nào, hóa ra cũng chỉ là đệ tử áo vàng mà thôi!” Đoàn Thần Phong nhìn hai người, khuôn mặt lộ ra vẻ khinh thường.



“Đoàn Thần Phong, nơi này cũng không phải là trong tông. Nếu ngươi thực sự muốn chết thì ta có thể thành toàn cho ngươi.” Kim sư huynh bước lên một bước, sát ý trong mắt lập lòe.



Đoàn Thần Phong cười lạnh một tiếng, hai mắt híp lại, “Đúng là cầu còn không được.”