Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 74 : Lam Băng Thảo

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


Diệp Vân nhíu mày, hắn cảm thấy Đoàn Thần Phong dường như là cố ý gây chuyện sinh sự vậy, không giống với tính cách của y, chắc hẳn là có thâm ý gì đó.



“Hả? Ta nhận ra ngươi, ngươi là Diệp Vân.” Nhưng đúng lúc này thì lông mày tên đệ tử áo vàng họ Kim nhảy lên, nhận ra Diệp Vân.



“Kim sư huynh, các huynh đến đây như thế nào vậy?” Diệp Vân bất động thanh sắc hỏi lại.



Lập tức, trong mắt vị Kim sư huynh hiện lên vẻ sợ hãi, trầm trọng nói: “Chúng ta sau khi tiến vào thông đạo thì bị truyền tống đến một gian đại điện, bên trong không chỉ có hồng thủy ngập trời, hơn nữa còn có ẩn chứa độc vật không biết tên, tất cả những người khác đều đã chết, chỉ còn lại hai người chúng ta may mắn phá vỡ cấm chế, sau đó được chuyển đến nơi này.”



“Vậy, sư huynh các người…” Dư Minh Hồng sợ hãi, giọng nói run rẩy, nói: “Vậy nhóm của sư huynh có bao nhiêu người?”



Kim sư huynh hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: “Cũng không có rõ lắm, nhưng chắc hẳn là không dưới sáu bảy mươi người.”



“Cái gì!”



Đám người Dư Minh Hồng nghe vậy thì kinh sợ kêu lên, mà sắc mặt của Diệp Vân cũng trở nên khó coi đến cực điểm.



Nếu đúng như những gì vị Kim sư huynh này nói thì một trăm đệ tử Kim Chúc Phong được lựa chọn để vào đây, chỉ vẻn vẹn vài canh giờ đều đã chết hết, chỉ còn lại nhóm người tại đây.



Hiện tại, cho dù tính cả Tô Linh, cũng chỉ còn lại chín người mà thôi!



Giờ khắc này, cho dù là Đoàn Thần Phong cũng không hề lên tiếng. Mấy canh giờ trước, đội ngũ một trăm người mà bây giờ cũng chỉ còn lại có tám người. Tầng thứ nhất của Hoa Vận bí tàng này, cũng không khỏi quá nguy hiểm đi. Ai cũng không biết, liệu người tiếp theo đi đời nhà ma, có phải là mình hay không?



Tô Linh nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Nàng gần như không thể tin được những điều vừa rồi, ngây người nửa ngày, sau đó mới kéo ống tay áo của Diệp Vân.



“Diệp Vân, các ngươi đang nói cái gì vậy? Đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong lần này tiến vào chẳng phải là có một trăm người sao? Sao bây giờ chỉ còn có tám người thôi, chẳng lẽ đều chết hết hay sao?”
“Không cách nào luyện hóa, bạo thể bỏ mình? Đây rõ ràng là thiên địa linh khí mà, tại sao lại như thế?” Đám Diệp Vân nhất thời chấn động.



“Ngươi chẳng lẽ không biết, trong thiên địa có rất nhiều loại linh khí, mà không phải cái nào cũng có thể hấp thu luyện hóa được. Mà linh khí nơi này chính là loại mà không thể hấp thu luyện hóa được.” Tô Linh cũng mặc kệ người khác, chẳng qua là nhìn về phía Diệp Vân, nói.



Trong mắt Diệp Vân hiện lên dị sắc. Hắn từ một gã đệ tử tạp dịch, sau đó trở thành đệ tử ngoại môn, trong ba năm cũng không tiếp xúc quá nhiều với những kiến thức tu tiên. Hắn vẫn cho rằng thiên địa linh khí đều là một loại, đều có thể hấp thu được. Chỉ mấy ngày trước, sau khi đạt được Tiểu Hấp Tinh Quyết, hắn mới biết là thiên địa linh khí không có cùng chủng loại, có loại có thể hấp thu, mà có những loại không thể hấp thu.



“Tất nhiên ta biết, nhưng không thể tưởng tượng được là linh khí nơi đây chính là loại như thế.”



“Cho nên, đệ tử Luyện Khí Cảnh vừa hô hấp thì linh khí từ bên ngoài liền tự mình chui vào trong khiếu vị một cách mạnh mẽ, trừ khi vừa tiến vào nơi này liền phong bế hô hấp, nếu không những thứ linh khí này sẽ không ngừng tiến vào khiếu vị, kết cục cuối cùng bạo thể mà chết.” Tô Linh dường như đã hết giận, đi sát với Diệp Vân, cánh tay cũng chạm vào cánh tay với cánh tay của Diệp Vân, mà nàng ta tựa hồ cũng không có chú ý.



Diệp Vân cũng không chú ý điểm này, chẳng qua là con mắt không tự chủ mà nheo lại một chút, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân thực sự khiến cho chúng ta bị phái vào đây?”



“Đây là?”



Đúng lúc này, Kim sư huynh đang dẫn đầu đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, chỉ thấy hắn ngồi xổm xuống, sau đó nhổ lên một cây dị thảo màu lam lên.



“Nơi đây không ngờ lại có nhiều Lam Băng Thảo như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi.”



“Lam Băng Thảo? Kim Hình sư huynh ngươi nói đây là Lam Băng Thảo? một trong những tài liệu chủ yếu để luyện chế Ngưng Khí Đan?” Tên đệ tử họ Trần sững sờ, lập tức vui mừng quá đỗi.



Kim sư huynh tên là Kim Hình, tu vi Luyện Thể Cảnh đỉnh phong. Tại Thiên Chúc Phong, hắn thường xuyên lĩnh nhiệm vụ thu thập, cho nên vừa vặn nhận ra được mảnh dị thảo màu lam trước mắt.



“Không sai, đây chính là một vị tài liệu để luyện chế Ngưng Khí Đan. Nơi đây khoảng chừng có hơn trăm gốc, nếu như có thể đi ra ngoài thì giá trị của những cây Lam Băng Thảo này đúng là không thể đếm được.” Kim Hình gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ hưng phấn.