Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 81 : Mộ Lớn Có Linh

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Quả trứng vô danh này, trên vỏ trứng lại tản mát ra quang mang lam sắc, cũng không hiểu là tại sao lại xuất hiện ở đây.



Diệp Vân và Tô Linh hai mặt nhìn nhau. Bọn họ thế nào cũng không nghĩ được là, ở trong tán cây rậm rạp này lại có một quả trứng.



Diệp Vân nhíu mày, đưa tay đặt lên quả trứng phát ra lam quang này, trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy một lực phản chấn giống như có trăm ngàn mũi kim đâm vào lòng bàn tay hắn, vô cùng đau đớn.



Sắc mặt Diệp Vân đại biến. Quả trứng màu lam này qua thực quá quỷ dị, mà số châm này cũng không phải là tạo ra đau đớn bình thường, mà là đau nhức này chính là đâm thẳng tới linh hồn. Cảm giác đau đớn này gần như không thể dùng lời mà diễn tả được.



Quỷ dị, mỗi một vật trong đây thật sự đều quá quỷ dị.



“Sao vậy? Tô Linh thấy đầu Diệp Vân đổ mồ hôi lanh thì đôi mi thanh tú cau lại, thấp giọng hỏi.



“Cẩn thận một chút, quả trứng này có chút cổ quái. Ta vừa mới đụng vào nó thì liền có một lực phản chấn đâm thẳng tới linh hồn, vô cùng đau đớn.” Diệp Vân lắc đầu, mang vẻ sợ hãi trả lời.



Tô Linh kinh ngạc, nói: “Ngươi nói nó sao?”



Chỉ thấy hai tay nàng ta đang nâng quả trứng lên, chìa ra cho Diệp Vân.



Diệp Vân trợn mắt há mồm nhìn nàng. Quả trứng màu lam kia cứ như vậy được Tô Linh đặt trong tay, mà nàng ta cũng không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ quả trứng màu lam này lại có linh trí, tự động chọn chủ?



“Cũng không có lực phản chấn như ngươi nói a.” Tô Linh hai tay nâng quả trứng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Diệp sư huynh, Tô Linh sư tỷ.” Dư Minh Hồng thấy hai người đi tới thì chạy vội đến.



“Dư sư đệ, xem ra ngươi đã đạt được bảo vật rồi.” Diệp Vân gật đầu, cười nói.



Dư Minh Hồng gật đầu, vẻ mặt hưng phấn, ánh sáng trong tay hắn lóe lên, chỉ thấy xuất hiện một đồ vật có hình dáng mai rùa, phát ra màn sáng màu ngăm đen nhàn nhạt.



“Đây là cái gì?” Diệp Vân tò mò hỏi.



“Tiểu Huyền Vũ Thuẫn? Cái này là bảo bối phòng ngự tốt nhất trong hàng ngũ linh khí hạ phẩm.” Tô Linh khẽ giật mình, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được.



Diệp Vân nhìn chiếc Tiểu Huyền Vũ Thuẫn này, trong lòng cũng khiếp sợ.Có thể ngăn cản được hai lần công kích của người có tu vi dưới Luyện Khí tam trọng, linh khí phòng ngự như vậy đúng thật là hiếm thấy. Mà Dư Minh Hồng lại là người lấy thủ bù công, đạt được linh khí này, có thể nói là vô cùng thích hợp, càng hợp thì càng tăng thêm sức mạnh.



Mà Đoàn THần Phong lại lấy được một kiện Tụ Linh Ngọc, có thể khiến cho tốc độ hấp thu linh khí của hắn tăng lên gấp đôi. Trong lòng Diệp Vân đã rõ ràng, đừng nhìn linh khí của hắn tầng tầng lớp lớp, nhưng mà sự lợi hại chính thức của hắn chính là tu vi. Gia hỏa này một mực ẩn nấp tu vi, kỳ thật hắn đã sớm tu luyện đến Thông Khiếu Cảnh hậu kỳ, thậm chí là Ngộ Khí Cảnh, tộc độ tu luyện cực nhanh, hiện tại lại đoạt được Tụ Linh Ngọc thì càng như hổ mọc thêm cánh.



Đột nhiên, lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong lòng mơ hồ sinh ra một tia hoảng sợ.



Bảo vật trong tầng thứ nhất này, giống như mỗi một món đều giành cho một người, đều là thứ thích hợp nhất cho người đó, là bảo vật cần nhất, dường như là có người khác điều khiển trước vậy.



Chẳng lẽ vị tu sĩ Kim Đan này vẫn còn sống? Hay là trong khu mộ địa này còn có hậu nhân của hắn?