Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 82 : Núi Biến Mất

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Khu mộ địa này có linh?



Đột nhiên, toàn thân Diệp Vân lạnh toát. Nếu như trong này thật sự có tu sĩ Kim Đan còn sống, hoặc là hậu nhân của vị tu sĩ này, như vậy việc bố trí vô số pháp trận như vậy, cuối cùng là muốn làm gì?



Tu vi Luyện Thể Cảnh, đối với tu sĩ Kim Đan mà nói thì đúng là như con sâu cái kiến mà thôi.



“Ha ha, ta lấy được rồi.”



Bất ngờ, tiếng cười chói tai của Khúc Nhất Bình vang lên, chỉ thấy trong tay hắn đang nắm một thanh chiến đao màu xanh lục, xung quanh tỏa ra một màn vụ khí màu xanh lục nhàn nhạt, phập phồng.



Đám người Diệp Vân đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Khúc Nhất Bình vung vẩy chiến đao trong tay, vẻ vui mừng không cần nói cũng biết.



“Khúc sư huynh, đây là thanh đao gì? Cũng là linh khí hạ phẩm hay sao?” Dư Minh Hồng đi tới, tò mò hỏi.



Khúc Nhất Bình liếc xéo hắn một cái, cười lạnh nói: “Linh khí hạ phẩm? Không sai, đây chính là một linh khí hạ phẩm, nhưng lại chính là bảo vật mạnh nhất trong hàng ngũ linh khí hạ phẩm, Thất Tuyệt Ma Đao.”



Thất Tuyệt Ma Đao?



Dư Minh Hồng và đám người Diệp Vân đồng thời ngẩn ra, sao thanh chiến đao này lại là kiện linh khí mạnh nhất trong hàng ngũ hạ phẩm?



Đang lúc bọn hắn tỏ ra khó hiểu thì bỗng nhiên một tiếng kêu kinh ngạc từ phía sau bọn hắn truyền đến, chỉ thấy trong mắt Đoàn Thần Phong tràn đầy vẻ kinh ngạc, vẻ mặt khó có thể tin tưởng được.



“Ngươi nói đây chính là Thất Tuyệt Ma Đao của Thất Tuyệt Đại Ma năm trăm năm trước hay sao?” Trong giọng nói của Đoàn Thần Phong có chút run rẩy. Thường ngày, hắn chả bao giờ muốn nói chuyện với Khúc Nhất Bình, bởi vậy có thể thấy tâm tình của hắn rung động đến thế nào.



“Không tệ, Đoàn Thần Phong ngươi đúng là hảo nhãn lực, biết được cả lai lịch của Thất Tuyệt Ma Đao.” Khúc Nhất Bình mang vẻ mặt đắc thắng, giờ khắc này, hắn cũng không còn vẻ âm trầm thâm kế, mọi thứ vui giận đều thể hiện ở trên mặt.



“Thất Tuyệt Đại Ma là ai?” Dư Minh Hồng tò mò hỏi.
Diệp Vân lắc đầu, tận lực bình tĩnh, nói: “Trận pháp tại đây quá mức cổ quái. Bọn họ chắc hẳn là bị truyền tống đến chỗ khác, hoặc là chúng ta cũng chưa hẳn là đã ở chỗ ngọn núi lúc trước.”



Tô Linh gật đầu, nàng cẩn thận nhìn về phía tế đàn, lông mày nhíu lại.



Nàng có chút nghiên cứu đối với cấm chế trận pháp, thế nhưng tại tế đàn này, nàng càng nhìn thì càng thấy mơ hồ.



“Như thế nào, có nhìn ra điều gì không?”



Diệp Vân khẽ động, lập tức cùng với Tô Linh sóng vai tiến lên.



“Ta nhìn cũng không hiểu lắm, muốn đến gần hơn để xem sao.” Tô Linh có chút uể oải nói.



“Vậy để ta đi trước xem sao.” Ánh mắt Diệp Vân lóe lên, không đợi Tô Linh trả lời thì bóng dáng đã như tia chớp bắn lên phía trước, đứng trên thềm đá.



“Diệp Vân!”



Tô Linh giậm chân, muốn tức giận mà không tức giận được.



Diệp Vân hít một hơi thật sâu, không trả lời nàng, bước tiếp lên mười bậc tiếp theo.



Trên tế đàn, ba đạo ánh sáng trắng, xanh, tím đang chậm rãi xoay tròn, huyền phù trên không trung.



Mỗi một đoàn ánh sáng đều cao cỡ một người bình thương, nhìn vào thì thấy hư hư ảo ảo, tỏa ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ, mê ly.



Diệp Vân vừa mới bước lên đỉnh của tế đàn, đối mặt với ba đạo ánh sáng này thì bên người hắn, một thân ảnh lóe lên, chính là Tô Linh đã đến bên cạnh hắn.