Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 85 : Bất chấp lý lẽ

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Điện xà bàng bạc trong người hắn tàn sát bừa bãi, khiến cho kinh mạch bị phá hủy từng phàn, bên trong mỗi giọt máu đều ẩn chứa lôi điện, xương cốt đều bị xuyên thủng hoặc nghiền nát. Mặc dù từ bên ngoài nhìn vào thì hắn cũng không có gì thay đổi, nhưng trong cơ thể hắn giờ đã không còn thứ gì toàn vẹn nữa rồi.



Diệp Vân hiểu rõ, đây chính là kiệt tác của đám quang ảnh màu tìm này. Nếu muốn đạt được lực lượng bên trong quang ảnh này thì phải chịu đựng vô cùng vô tận đau đớn này, mà quan trọng nhất chính là thân thể của hắn phải chịu đựng được đã.



Phá hủy rồi phục sinh!



Trong đầu Diệp Vân liền hiện ra những chữ này. Phá hủy rồi phục sinh, đúng là như vậy. Chỉ cần thành công thì lợi ích thu được sẽ là không ngờ tới.



Thế nhưng, nghe thì có vẻ dễ dàng, quan trọng nhất là ngươi có đợi được đến lúc đó hay không đã. Nếu như không thể chịu đựng được thì cũng không phải phá xong rồi phục sinh, mà chính là linh hồn tiêu tan.



Diệp Vân gần như đã đến cực hạn, lúc nào cũng có thể gục xuống. Hắn thế nào cũng không nghĩ được là , đạo quang ảnh màu tím này lại có thể cường đại như thế.



Lẽ nào, thực sự muốn giết chết hắn hay sao?



Cảm giác được từng phần kinh mạch trong cơ thể đang vỡ nát, trong đầu Diệp Vân không khỏi hiện lên ý nghĩ như vậy.



Đôi mi thanh tú của Tô Linh nhíu chặt lại, nhìn về phía Diệp Vân đang đứng ở giữa tế đàn, mặt trắng như tờ giấy, trong mắt là một mảnh tro nguội, gần như đã mất đi sinh cơ vậy.



“Sao lại có thể như vậy?” Trong lòng nàng kinh hãi, thân hình liền lóe lên, bay vút về phía tế đàn.



Khắp tế đàn đều bị ánh chớp đầy trời bao phủ, thân thể Diệp Vân cũng không cách nào đứng thẳng, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được là hắn đang cường ngạnh chống đỡ.



“Diệp Vân! Không được thì bỏ đi thôi!” Tô Linh kêu lên, nàng đưa tay ra, cắn răng muốn kéo Diệp Vân ra khỏi ánh chớp.



Trong nháy mắt, Tô Linh chỉ cảm thấy một luồng cự lực mạnh mẽ từ trên người Diệp Vân bắn đến. Một luồng điện xà ngưng tụ lại một chỗ, dùng khí thế khó mà ngăn cản được, đánh lên lồng ngực của nàng.



Tô Linh liền bay ngược ra ngoài, môi anh đào khẽ hé, sau đó liền phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành một mảnh huyết vụ, rơi xuống.




Đỗ Kiếm Ngân khẽ vuốt trường kiếm màu trắng trong tay, chậm rãi nói: “Vừa rồi phá cấm, ta đã ngất đi, vậy mà hắn vẫn có thể đứng đó. Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ta, nếu không thể giết hắn thì làm sao có thể gột rửa nỗi nhục này.”



Tô Linh nghe vậy thì trợn mắt há mồm.



Đây là đạo lý gì?



Mấu chốt chính là, Đỗ Kiếm Ngân nói câu này, giống như một điều hiển nhiên vậy, hoàn toàn không giống như đang cưỡng từ đoạt lý.



“Vậy, ta phá cấm cũng không chút thương tích gì, theo lý của ngươi thì ngươi cũng muốn giết ta?” Tô Linh hồi phục tinh thần, sau đó nhịn không được mà nói.



“Cái gì? Ngươi không bị bất cứ thương tích gì?”



Nét mặt Đỗ Kiếm Ngân cứng đờ, lập tức gật đầu, lạnh giọng nói: “Vậy thì tất nhiên là ngươi phải chết rồi.”



Diệp Vân nguyên bản vẫn không nhúc nhích, nhưng nghe được đối phương nói ra những lời như vậy thì trên mặt liền xuất hiện một tầng sương lạnh.



Mặt hắn không mang chút cảm xúc nào, đưa tay chỉ về cánh cửa đá màu xanh hiện giữa tế đàn: “HIện tại, mặc dù cấm chế đã bị chúng ta phá giải, thế nhưng cánh cửa đá này cũng không biết là thông đi nơi nào, có lẽ đến một địa phương mà chúng ta phải liên thủ mới có thể giải quyết. Tốt nhất là ba chúng ta nên tra xét tỉ mỉ cánh cửa đá này một phen, hoặc là đi ra khỏi nó rồi hãy tính.”



Đỗ Kiếm Ngân nặng nề hừ một tiếng: “So với sự sỉ nhục thì việc ra hay không ra có thể so sánh được sao?”



Nghe được lời nói không có đạo lý như vậy thì lông mày Diệp Vân liền nhíu lại: “Nói như vậy, hôm nay không cùng ngươi tranh tài một hồi thì ngươi sẽ không chịu bỏ qua?”



“Ngươi sai rồi.” Đỗ Kiếm Ngân nhìn Diệp Vân, chậm rãi nói: “Không phải là phân thắng bại, mà chính là ta sẽ giết chết hai ngươi.”



“Nếu như đã như vậy thì ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giết chết ngươi thôi.” Diệp Vân liền nở ra nụ cười lạnh.