Thế Hôn

Chương 1 : Nằm mộng

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Trên trời tuyết trắng bay bay, bên dưới sông nước mênh

mông bát ngát, nàng chìm nổi trong nước, ra sức giãy dụa, mưu toan có thể nắm

được thứ gì đó, mưu toan có thể lại tự do tự tại hô hấp, nhưng bất quá chỉ có

nước sông lạnh như băng theo khoang mũi khoang miệng của nàng tràn vào phế

phổi, giống như nghìn kim châm đâm vào lòng nàng, đâm vào đau đớn, đau đến chết

lặng…… Lâm Cẩn Dung trong lúc chìm nổi thê lương cười.



Dù cố gắng vẫn là mệnh, nhưng nàng vốn không nên phải

chết, Lệ Chi cũng không đáng chết, nếu không phải kẻ vong ân phụ nghĩa kia từ

bỏ các nàng, nếu không phải người kia ngoan tuyệt ra đi không quay lại, nàng

vốn sẽ không rơi vào tình cảnh này — vì không chịu được vũ nhục mà nhảy xuống

sông tự tử. Nàng không rõ, vì sao nàng thật tình thật lòng, thâu tâm đào phế

đối tốt với bọn họ, đến cuối cùng, nàng lại trở thành người bị vứt bỏ?



Một cành hoa rơi xuống, trước mắt nàng bỗng tối sầm,

lại lười động ngón tay, cứ để như vậy đi. Trong lúc hoảng hốt, nàng tựa hồ nghe

thấy có người gọi tên nàng, nhưng nàng cũng lười mở mắt nhìn, sẽ có ai đây? Đơn

giản chỉ là ảo ảnh mà thôi, ngay cả hắn cũng muốn mặc kệ nàng, còn có ai màng

đến sinh tử của nàng nữa đây?



Lâm Cẩn Dung bừng tỉnh từ trong ác mộng, mồ hôi lạnh

chảy ròng ròng, tẩm ướt cả quần áo. Nàng liều mạng ôm lấy thân dưới lạnh lẽo,

từng ngụm từng ngụm thở, giống như muốn đem tất cả hô hấp bị trì hoãn vừa rồi

tìm về. Liên tục thở hổn hển hơn mười nhịp, nàng mới ý thức được nàng còn đang

nằm trên chiếc giường nhỏ sơn đen khắc hoa gỗ ở nhà mẹ đẻ của mình, nàng vừa

rồi chỉ đang nằm mơ, nàng còn sống. Nàng suy sụp, xụi lơ nằm trên giường, trong

bóng tối ôm lấy nhịp tim đang đập thình thịch.



…… Tim đập chưa từng đình chỉ, nàng nhắc nhở chính

mình, nàng vẫn còn sống, vừa tỉnh lại nàng vẫn đang ở độ tuổi này, hết thảy

chưa từng phát sinh, nàng còn có cơ hội.



“Tiểu thư lại gặp ác mộng sao?” Nhũ mẫu Quế ma ma cẩn

thận đặt ngọn đèn trong tay lên bàn, nương theo ánh trăng đem ngọn đèn nửa mới

nửa cũ làm bằng sứ men xanh thắp lên, sau đó nhìn Lâm Cẩn Dung trong trướng.



Trong cảnh tranh tối tranh sáng, Lâm Cẩn Dung đôi mắt

long lanh, trên mặt vẫn mang theo chút kinh hoảng cùng mờ mịt, trên trán đổ mồ

hôi lạnh, tóc mai ẩm ướt dán trên vầng trán trơn bóng, khiến gương mặt vốn trắng

trẻo của nàng càng thêm trắng bệch.


được chỉ là sống phóng túng, là hạng người ngâm gió ngợi trăng, trong nhà chỉ

có ra mà không có vào, huynh đệ tỷ muội đồng lứa cũng rất nhiều, nhưng luận về

tài cán cũng không có ai xuất sắc, qua mấy thế hệ, trong nhà trừ bỏ trong phòng

của lão thái gia cùng lão thái thái ra, từ trên xuống dưới chỉ có thể dùng ngọn

đèn làm bằng sứ men xanh giá trị chỉ bằng một nửa so với đèn làm bằng đồng

trước kia.



Nàng khe khẽ thở dài, quả nhiên là thế hệ sau không

bằng thế hệ trước. Cho nên tại thời điểm kia, khi nàng nhận được mối nhân duyên

đó, trong nhà bọn tỷ muội ánh mắt hâm mộ tỏa sáng, nàng cũng tự cho rằng đây là

một nhân duyên tốt…… Cẩm tú lương duyên, xuy…… Như thế nào lại nghĩ tới việc

này? Nàng cười nhạo một tiếng, không tự giác lắc lắc đầu. Nếu nàng nhớ không

lầm, ngày mai Lục Giam cũng sẽ tới, đó là lần đầu tiên nàng cùng hắn gặp mặt

sau khi cả hai đã lớn. Ngày mai, Lâm Cẩn Dung trong lòng đột nhiên sinh ra vài

phần lệ khí, hàm răng cắn cắn môi có chút đau.



Tuy rằng trong lòng có nhiều tâm sự, nhưng nàng rốt

cuộc mệt mỏi, rất nhanh liền thấy ngọn đèn kia càng ngày càng mờ nhạt, càng

ngày càng xa xôi, dần dần, nàng chìm vào giấc ngủ. Lúc này đây, nàng ngủ vô

cùng an ổn.



Thái dương vừa ló ra một nửa, một thân ảnh yểu điệu

nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa văn, đổ đầy nước ấm vào bồn bằng đồng bên

cửa sổ, sau đó đi đến trước giường, xốc màn, đem bàn tay lành lạnh khẽ chạm lên

gương mặt hồng hào đang ngủ say của Lâm Cẩn Dung.



Lâm Cẩn Dung chợt giật mình bừng tỉnh dậy, híp mắt

cảnh giác nhìn mặt cười trước mắt kia mang theo chút nghịch ngợm, trong mắt

hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng mỉa mai, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên

một độ cong tuyệt đẹp: “Quế Viên.”



Nha đầu Quế Viên là nữ nhi của Quế ma ma, Lâm Cẩn Dung

và nàng được Quế ma ma nuôi dưỡng lớn lên, lại làm bạn bên cạnh Lâm Cẩn Dung từ

nhỏ, luận về mức độ thân mật, Lệ Chi kém xa. Cho nên, thái độ của Quế Viên đối

với Lâm Cẩn Dung có thể nói là vô cùng thân thiết vượt qua mức chủ tớ bình

thường, mà Lâm Cẩn Dung đối đãi với nàng cũng không giống một chủ tử đối đãi

với một hạ nhân, một lòng một dạ suy nghĩ cho tiền đồ của nàng. Nhưng mà, chính

vì như vậy cũng khiến Quế Viên cuối cùng trở thành kẻ lòng tham không đáy, vong

ân phụ nghĩa.