Thế Hôn

Chương 2 : Cố nhân 1

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Lúc đó Lâm Cẩn Dung vừa

mở mắt, khi nhìn thấy Quế Viên, nàng nghĩ đến việc xảy ra sau này giữa mình và

Quế Viên, định đuổi Quế Viên ra ngoài, nhưng nàng chung quy vẫn đối với Quế

Viên nở nụ cười ngọt ngào. Hiện tại hết thảy chưa phát sinh, nàng lại có được

tiên cơ, có thể biết trước chuyện xảy ra, sao có thể giữ Quế Viên bên cạnh nữa

đây? Nàng có lòng phòng bị, ai có thể biết cuối cùng kết cục sẽ là thế nào? Mặc

kệ là người tốt hay người xấu, dùng đúng chỗ đúng lúc đó cũng là một việc tốt.



Quế Viên làm sao biết Lâm

Cẩn Dung trong nháy mắt đã chuyển vô số ý niệm trong đầu? Trước mặt nàng đây

vẫn là Tứ tiểu thư thiên chân nhuyễn thiện, chỉ nghịch ngợm cười, vươn tay kéo

Lâm Cẩn Dung đứng lên: “Tứ tiểu thư mau dậy, Tam phu nhân cùng Nhị phu nhân đều

cử người tới hỏi thăm người, Tam tiểu thư cũng mới đến.”



“Tỷ tỷ đã tới? Sao không

có người nào gọi ta dậy?” Lâm Cẩn Dung nhìn nhìn cửa sổ, phát hiện sắc trời đã

không còn sớm, vì nàng tỉnh giấc giữa đêm, nên chắc hẳn Quế ma ma cùng Lệ Chi

muốn để nàng ngủ nhiều thêm một chút. Nếu không phải bởi vì hôm nay là lễ sinh

thần tròn sáu mươi tuổi của tổ mẫu, chỉ sợ hai người sẽ để nàng ngủ thoải mái

không cần gọi dậy.



Quế Viên đem một váy dài

mềm mại sắc đỏ chỉ bạc mới tinh mặc vào cho Lâm Cẩn Dung, một bên hầu hạ nàng

rửa mặt chải đầu, một bên kỉ kỉ oa oa nói không ngừng: “Những khách nhân ở xa

đã sớm đến rồi, nhưng người có biết, người của Cữu phu nhân còn chưa tới đâu.

Một số khách nhân gần đây cũng vội tới, tại phòng bếp làm đồ ăn khắp nơi bận

rộn, khiến mấy bọn tiểu tử nha đầu quét rác làm việc nặng thở dài than vãn.”

Quế Viên trong giọng nói bất tri bất giác có vài phần thể diện cùng kiêu ngạo

vì mình thân là đại nha hoàn bên người của tiểu thư – mấy bọn tiểu tử nha đầu

phải làm việc nặng nhọc không thể so sánh với mình.



Lâm Cẩn Dung trên mặt

mang theo ý cười thản nhiên, tùy ý để Quế Viên thay nàng vấn tóc trang điểm.

Nàng tuổi còn nhỏ, chưa đến tuổi búi tóc kiểu, bất quá chỉ chải tóc dài xõa bên

dưới, rồi dùng dải lụa bảy màu vấn thành hai búi nhỏ, dùng mấy đóa châu hoa

trang trí. Đối với son phấn nàng cũng chưa đến tuổi được dùng, cho nên việc

trang điểm đối với nàng mà nói là việc quá đơn giản.



“Lại đeo một đôi kim đinh

hương được không?” Lệ Chi cầm lên một cái hộp nhỏ, tìm kiếm trong hộp, lấy ra
nên cuối cùng người phải gánh chịu là Lâm Diệc Chi.



Lâm Diệc Chi vốn bởi vì

sợ hãi mà nhảy vào hồ nước lạnh lẽo vớt tảng đá lên, lại bị phạt quỳ hai ngày

hai đêm trong từ đường, bị bệnh sốt cao, vốn Hoàng di nương thân mình có bệnh

cực nhọc chiếu cố hắn cả ngày lẫn đêm, sau đó buông tay rời khỏi nhân gian. Mẫu

thân bởi vậy bị phụ thân oán hận, phụ thân trả thù cưới về một đống mĩ thiếp,

khiến mẫu thân vừa tức vừa giận, bệnh nặng một hồi, phu thê hai người vốn tình

cảm không tốt đẹp càng ngày càng ác liệt, liên quan đến tỷ đệ các nàng cũng bị

khinh bỉ khó xử.



Mà địa vị và thân phận

của Lâm Diệc Chi từ đó về sau hơn hẳn trưởng tử, hắn trong lòng oán hận, chân

chính trở thành sự uy hiếp của Thất đệ, nếu không phải cùng đường, mẫu thân

cũng sẽ không đáp ứng việc hôn nhân kia của nàng, nàng cũng sẽ không phải đau

khổ như vậy.



Năm đó nàng thức dậy sớm

hơn hôm nay, việc này nàng không biết, cũng vô lực ngăn cản, nhưng hôm nay nàng

bắt gặp, dù thế nào cũng không thể ngồi yên không màng đến. Nàng thấy, một

quyết định này của nàng có thể thay đổi rất nhiều việc. Lâm Diệc Chi sẽ không

bị phạt, Hoàng di nương sẽ không chết sớm, phụ thân sẽ không cưới về một đống

mĩ thiếp, mẫu thân sẽ không bị bệnh, Lâm Diệc Chi sẽ không oán hận các nàng,

các nàng sẽ không cần phải chịu khổ như vậy, mà nàng, cũng sẽ không bị gả vào

Lục gia, gả cho Lục Giam, rồi cuối cùng khổ sở nhảy sông tự tử.



Thấy Lâm Cẩn Dung thẳng

bước, Lệ Chi trách cứ nhìn Quế Viên liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Lắm

miệng! Nếu tiểu thư chọc phiền toái, xem ta mách lại Quế ma ma thế nào, đánh

cái chân của ngươi.”



Nàng chỉ mách với Quế ma

ma, mà không phải là Tam phu nhân, vốn đã là nương tay, Quế Viên cũng không cảm

kích, vẫn không kiên nhẫn nói: “Ngươi cứ mách đi! Cái đó đâu có liên quan đến

ta? Nhanh, tiểu thư đi xa rồi, nhanh đuổi kịp!”



Lâm Cẩn Dung đi đến bên

cạnh ao thì dừng lại.