Thế Hôn
Chương 3 : Cố nhân 2
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Tháng tám, hoa sen trong
ao sớm đã tàn lụi, chỉ còn lại một ít lá khô đen cùng vài lục bình trôi dạt vật
vờ. Mà mấy cụm lục bình này còn bị mấy thiếu niên đang tuổi nghịch ngợm quấy
nhiễu lung tung. Khối linh bích thạch kia được kiến tạo ở bên cạnh hồ, Lâm lão
thái gia yêu nhất là khối linh bích thạch màu đen đã rơi vào ao kia, vài thiếu
niên đang chỉ huy ba bốn gã sai vặt xấp xỉ tuổi bọn họ đứng trong ao cúi hạ
thắt lưng tìm kiếm, nước ao bị bọn họ quấy đảo hỗn loạn.
Lâm Cẩn Dung đánh giá đi
qua, tiểu hài tử mập mạp màu da ngăm đen, hai hàng lông mày rậm giống hai con
sâu róm, mặc áo choàng màu vàng nhạt là Lục gia Ngũ thiếu gia Lục Luân cùng
tuổi với nàng, tiểu hài tử cao gầy nhã nhặn trắng trẻo mặc áo choàng màu xám là
Ngô gia Thứ tử Ngô Tương, tiểu hài tử mập mạp mặc áo choàng màu lam kia là ca
ca của Lục Luân, Lục gia Tam thiếu gia Lục Kinh. Còn tiểu hài tử bộ dạng thanh
tú xinh đẹp, vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, mặc áo
choàng màu xanh nhạt là ca ca của nàng Lâm Diệc Chi.
Nhìn mấy tiểu tử độ tuổi
choai choai đảo loạn trong vườn phủ nhà mình, Lâm Cẩn Dung cũng không kỳ quái.
Tại Bình Châu, Lâm, Lục, Ngô ba nhà đều là vọng tộc, đều gia truyền thi thư,
cho tới bây giờ chính là đối tượng hôn phối, nhất là hai nhà Lâm, Lục, khoảng
cách khá gần, mỗi một khi có đám hỏi thường là hai họ thông gia với nhau. Cho
nên những người này đều cùng Lâm gia có quan hệ thân thích thiên ti vạn lũ,
ngày bé vẫn thường xuyên ra vào Lâm gia, vì vậy đối với nhau rất quen thuộc.
Tuy rằng mấy năm nay mọi người tuổi tác đã lớn hơn, đã bắt đầu có phân biệt nam
nữ, nhưng trong dịp hôm nay, có Lâm Diệc Chi dẫn dắt, bọn họ vụng trộm chạy đến
trong vườn giương oai cũng không bị ai ngăn cấm, các gia phó cũng chỉ một mắt
nhắm một mắt mở mà thôi.
Thật ra, Lâm Diệc Chi sau
đó bị lão thái gia phạt vốn là điều xứng đáng, nhưng cuối cùng mẫu thân của
nàng lại gặp phải tai ương bị giận chó đánh mèo, khiến tỷ đệ các nàng cũng bị
khinh bỉ. Lâm Cẩn Dung cau mày suy nghĩ, điều này cũng không cần phải nói đến?
Làm thê tử không được trượng phu yêu thích, dù thế nào cũng đều là mình sai.
Tại đây trong cảm nhận của nam nhân, thê tử nhà mình chẳng những phải thay hắn
để ý gia sự, sinh nhi dục nữ, hầu hạ hắn hết mực, mà còn nên thay hắn chiếu cố sủng
thiếp kiều nhi cho tốt mới là lẽ phải, bằng không chính là ác phụ đố phụ.
Lâm Cẩn Dung âm thầm hít
một ngụm, đây là đạo lý chó má gì chứ! Bản thân nàng từ trước đó, trong lòng
tuy rằng bất bình, nhưng cũng biết nên làm như vậy. Dù sao từ nhỏ nàng đã chịu
qua giáo dục, tai nghe mắt thấy, đều là chuyện như vậy, thật dài thật lâu cũng
Lâm gia, cũng không phải là hậu hoa viên của Lục gia hắn!
Thấy mấy ánh mắt đồng
thời nhìn mình, Lục Kinh chớp mắt, mỉm cười: “Đương nhiên là như vậy. Tứ muội
muội, nhớ rõ lúc nói với các đại nhân, nên nhìn xem các tảng đá khác trong vườn
có vấn đề gì hay không, nếu có, nên sớm xử lý tốt, bằng không làm bị thương
người khác sẽ không tốt.”
Lâm Cẩn Dung ngây thơ
cười: “Đó là điều tất nhiên.” Nàng hướng về phía Lâm Diệc Chi đang dần dần an
tâm, ôn nhu nói: “Ca ca, ta tới tìm ngươi, phụ thân đang gọi a.” Chạy nhanh đi
thôi, đừng để nương nàng bắt gặp.
Lâm Diệc Chi khó xử nhìn
tảng đá kia, lại nhìn đám người Lục Kinh. Lâm Cẩn Dung thở dài, đi trước vài
bước, nhỏ giọng nói: “Ngươi chạy nhanh đi thôi, ta sẽ đi nói với phu nhân, an
bài người tới nâng tảng đá lên.”
Lâm Diệc Chi cảm kích
hướng nàng cười một cái, hướng đám người Lục Kinh chắp tay, lau mồ hôi lạnh
trên trán rồi rời đi.
Lâm Cẩn Dung cười tủm tỉm
nhìn mấy người Lục Kinh nói: “Vừa mới nghe nói phường diễn kịch đã đến, các ca
ca không bằng đi trước xem thử xem có ca kỹ nào đẹp hay không, có gì hay nói
lại với chúng ta. Ta cũng phải đi tìm phu nhân một chút.”
Lục Luân một cước giẫm
lên chân váy của nàng, hướng tới nàng nhe răng cười: “Ta không đi, ta và ngươi
cùng đi tìm Tiểu Thất đệ để chơi.”
Lục Kinh búng lên cái
trán đen bóng của hắn một cái, mắng: “Không có quy củ! Còn không buông chân của
ngươi ra?”
“Ngươi lại đánh ta lần
nữa thử xem?” Lục Luân “Oành” một quyền đánh vào ngực Lục Kinh, mắt lé khiêu
khích nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung lại hướng hắn cười, Lục Luân không nghĩ
tới nàng chẳng những không tức giận, ngược lại nở nụ cười, hai tai không khỏi
đỏ ửng, vội thu hồi chân, ác thanh ác khí nói: “Ngươi có bị bệnh gì không vậy?”