Thế Hôn
Chương 4 : Giao hảo
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Nàng có bệnh gì ư? Vấn đề
này Lâm Cẩn Dung không biết phải trả lời Lục Luân ra sao, nói ra chính là việc
xấu trong nhà. Lục Luân thấy nàng không nói lời nào, lại duỗi tay định vuốt mái
tóc của nàng, nhưng bị Lệ Chi bất động thanh sắc bước lên một bước ngăn lại.
Lệ Chi lớn tuổi hơn Lục
Luân, vóc dáng đã trưởng thành, khi đứng so với Lục Luân cao hơn gần nửa cái
đầu, nàng đứng ngăn ở phía trước, rất có vài phần khí thế. Lục Luân tự xưng là
thiếu niên anh hùng, cũng không tiện cùng một nha đầu động thủ, chỉ biết tỏ ra
tức giận bất bình.
“Đi, ta nghe nói trong
đội diễn kịch có ca kỹ rất giỏi, chúng ta đi nhìn thử xem. Tứ muội muội hẹn gặp
lại.” Ngô Tương cười ôm cổ Lục Luân, hướng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, rồi
kéo cả hai huynh đệ Lục gia rời đi.
Quế Viên khó hiểu nhỏ
giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, vì sao người giúp Ngũ thiếu gia a?” Đây là
một cơ hội tốt, vừa vặn có thể hung hăng tiêu diệt uy phong của mẫu tử Hoàng di
nương, khiến Tam phu nhân cao hứng, nhưng Lâm Cẩn Dung cứ như vậy nhẹ nhàng
buông tha.
“Hắn họ Lâm, ta cũng họ
Lâm. Về sau loại chuyện này đừng để ta nghe thấy nữa.” Lâm Cẩn Dung căn bản mặc
kệ Quế Viên ủy khuất tủi thân, chỉ xoay người đi về phía ngược lại. Kiếp trước,
người mà nàng ghét nhất chính là Lục Luân ác khẩu hay trêu ghẹo này, nhưng giờ
khắc này nàng bị hắn bắt nạt, nàng lại cảm thấy thực hạnh phúc — bởi vì hắn còn
vui vẻ, mà không phải là thi thể lạnh như băng cứng ngắc, chết không nhắm mắt.
Sau khi hắn chết, trên đời này mất đi một huynh trưởng thật tình yêu thương
nàng, giúp nàng giải ưu sầu. Lâm Cẩn Dung cúi hạ thắt lưng, nhấc chân váy bị
Lục Luân giẫm bẩn kia lên, nhìn nhìn, khóe mắt trào ra một giọt lệ. Khi đó hắn
luôn giúp đỡ nàng, lúc này nàng sẽ bảo hộ hắn.
“Lục Luân này thật sự
đáng giận, váy mới tinh của muội muội bị hắn giẫm bẩn như vậy, vẫn là Ngô Nhị
ca tốt hơn hẳn, vừa ôn hòa lại biết lễ phép.” Lâm Diệc Chi vốn đã sớm rồi đi
đột nhiên từ trong rừng trúc chui ra, đưa khăn tay trắng sạch cho Lâm Cẩn Dung:
Lâm Diệc Chi nhìn theo
Lâm Cẩn Dung, chỉ cảm thấy nàng hôm nay có một tư thái không thể nói rõ, từ
trước nàng nhìn hắn chỉ hờ hững, hôm nay nhìn hắn lại thật sự hòa khí. Hắn cau
mày suy nghĩ thật lâu cũng không thể nắm bắt, liền thầm nghĩ, vô luận như thế
nào bản thân được lợi, về sau tuổi càng lớn, nàng có thể vì mình nói lời hay
trước mặt phu nhân là tốt rồi, sau này tốn chút công phu giao hảo tốt với nàng
là được.
Lâm Cẩn Dung đi qua một
cây cầu nhỏ, vòng qua hai ba tòa đình đài lầu các, mới đi tới sân viện của Lâm
Tam phu nhân Đào thị, mẫu thân của nàng. Đang định bước vào cửa viện, chợt nghe
thấy bên trong có người vui cười, tiếng cười thoải mái sang sảng.
Thanh âm đó, không một nữ
nhân Lâm gia nào có thể cười như vậy! Bởi vì Quế Viên bị mắng vẫn đang tủi thân
rầu rĩ không vui mở to mắt nhìn, vui mừng nhìn Lệ Chi nói: “Là Cữu phu nhân!
Rốt cuộc người đã tới!”
Lệ Chi thản nhiên nhìn
nàng một cái, rũ mắt xuống không nói chuyện. Trong miệng Quế Viên vừa nói tới
là Cữu phu nhân, đúng là thân mợ của Lâm Cẩn Dung, Ngô thị trưởng tẩu của Đào
thị, cũng chính là thân cô cô của Ngô Tương. Ngô thị tính cách hoạt bát, ra tay
hào phóng, mỗi lần thấy các chất nhi bên ngoại luôn tặng lễ vật, ngay cả bọn
nha hoàn bên người cũng được thưởng, vì vậy Quế Viên không khỏi hưng phấn.
Nhưng vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt như vậy cũng quá hạ giá rồi, người không
biết, còn tưởng rằng Lâm gia nghèo khổ, ngay cả bọn hạ nhân cũng nịnh bợ nhà
khác. Lệ Chi nghĩ như thế.
Lâm Cẩn Dung trên mặt
cũng tươi cười, cước bộ nhanh hơn vội vàng đi vào. Nàng thật tâm thích người mợ
này, tính tình hoạt bát hào phóng không nói tới, hiếm có chính là tâm tính
thiện lương, từ đầu tới cuối, vẫn đối với tỷ đệ các nàng rất tốt. Nhà mẹ đẻ
chính là cột sống của nữ tử xuất giá, trong khoảng thời gian tăm tối gian nan
kia, nếu không phải có cậu mợ chống đỡ, mẫu thân chỉ sợ đã sớm ngã xuống, chỉ
tiếc mợ thân mình không khỏe, ra đi quá sớm. Lúc này có thể gặp lại mợ, nàng
sao lại không cao hứng?