Thế Hôn

Chương 5 : Thân nhân 1

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Lâm Cẩn Dung chân vừa bước trên thảm như ý, chỉ thấy

bào tỷ (bào tỷ, bào muội: tỷ muội ruột thịt) Lâm Cẩn

Âm của nàng cúi người vén rèm chui ra, đầu cũng không ngẩng lên, tỷ muội thiếu

chút nữa va vào nhau.



“Tỷ tỷ đây là muốn đi đâu? Gấp gáp như vậy?” Lâm Cẩn

Dung đúng lúc dừng lại, một phen giữ chặt Lâm Cẩn Âm, nhìn tỷ tỷ ôn nhu tươi

cười. Lâm Cẩn Âm đã hứa gả cho Đại biểu ca Đào Phượng Đường, rõ ràng vừa mới bị

mợ kiêm bà bà tương lai trêu cợt, xấu hổ muốn bỏ chạy.



Lâm Cẩn Âm mười sáu tuổi vẻ mặt đỏ bừng, cũng không

dám cùng muội muội đối diện, chỉ nhẹ nhàng thay muội muội để ý dải lụa bảy màu

thắt trên đầu, sờ sờ khuôn mặt nàng, vô cùng thân thiết nói: “Đã dùng điểm tâm

chưa? Buổi sáng ta đến thăm muội, muội còn chưa tỉnh dậy.” Vừa có nét mỹ mạo

của Đào thị, Lâm Cẩn Âm chẳng những khuôn mặt như hoa đào, thanh âm cũng rất êm

tai, thanh thúy lại ngọt ngào, như châu lạc ngọc bàn.



“Ăn rất nhiều, buổi sáng ta ăn một chén cháo, bốn bánh

bao thủy tinh.” Lâm Cẩn Dung chủ động cùng tỷ tỷ báo cáo số lượng điểm tâm mình

ăn, trong lòng ngọt ngào hưởng thụ ôn nhu cùng quan tâm của tỷ tỷ. Nàng ngẩng

mặt nhìn chằm chằm gương mặt tinh thuần trắng nõn xinh đẹp của Lâm Cẩn Âm, chỉ

cảm thấy thế nào cũng nhìn không đủ, kiếp trước không biết, nhưng được sống lại

một lần, nàng mới phát hiện ra được thân nhân quan ái cùng ôn nhu đáng quý cỡ

nào.



“Thật không? Thật tốt.” Lâm Cẩn Âm đã quên bản thân

đang ngượng ngùng, kéo tay muội muội, thanh âm từ tốn nói: “Ta đã nghe Quế ma

ma nói, nếu buổi tối còn sợ hãi, cứ chuyển đến ngủ ở sân viện của ta.” Nàng

biết muội muội vì sao sợ hãi, nhưng loại sự tình này, nàng là một cô nương chưa

chồng thật khó mà nói ra, chỉ có thể có an ủi muội muội: “Không phải chuyện

liên quan đến mình thì quên đi. Mẫu thân nói, mấy ngày nữa sẽ dẫn chúng ta đến

Liên Âm tự dâng hương, sẽ thỉnh đại sư niệm kinh cho muội là tốt rồi.”



Lâm Cẩn Dung ánh mắt lóe lóe, hơi nhếch môi ngây thơ

cười: “Không sao, mấy ngày nay muội đã không gặp ác mộng, đêm qua đại khái do

đặt tay đè trước ngực mà thôi.” Nàng sao dám ngủ cùng Lâm Cẩn Âm? Nếu nàng

trong mộng nói mê, bị Lâm Cẩn Âm nghe thấy thì làm sao bây giờ? Rõ ràng đã
lợi.” Ngô thị mừng vui khen ngợi xoay người nhẹ nhàng ôm nó một cái rồi rời tay

– bản thân nàng là bệnh nhân, cũng không nên tiếp xúc nhiều với tiểu hài tử.



Lâm Thận Chi được khen, cao hứng mi phi sắc vũ, ngồi

vào trong lòng Đào thị ăn điểm tâm. Đào thị ưu sầu nhìn nhi tử độc nhất thiên

chân vô thế sự, chỉ biết ăn cùng chơi đùa thở dài: “Nhìn xem nó còn nhỏ như

vậy, cái gì cũng đều không hiểu, nhưng cũng chỉ chớp mắt một cái sẽ đón dâu nhà

người, rồi lại có hài tử.” Nàng theo bản năng phủ tay lên bụng, điều này thì

trách ai đây? Cha mẹ chồng không phải chưa từng cho mình cơ hội, không muốn để mình

chịu thua kém, vào cửa nhiều năm qua vẫn chỉ có hai tỷ muội Lâm Cẩn Âm, tuy rốt

cục đã có Thất lang là độc đinh, rốt cuộc độc mộc khó thành cổ thụ, bất quá lúc

này trong bụng đã hoài thai, vậy là tốt rồi.



Nhi tử của vợ kế lớn tuổi, trưởng tử tuổi thì nhỏ,

tính cách bản thân lại như vậy, không được cha mẹ chồng cùng trượng phu yêu

thích, đã lâu không thấy đến đây, ngày qua ngày, xác thực quá gian nan. Ngô thị

sau một lúc lâu không nói gì, chỉ đành an ủi Đào thị nói: “Thất lang mới năm

tuổi đã thông minh lanh lợi như vậy, tương lai sẽ không thua kém bất cứ ai,

những gì là của nó, ai cũng không thể tranh đoạt. Hơn nữa, nó còn có hai tỷ tỷ

giúp đỡ.” Còn có một câu trước mặt tiểu hài tử khó mà nói ra lời, Hoàng di

nương kia tuy được sủng ái, cũng bất quá chỉ là tiện thiếp, dù thế nào cũng

không có khả năng vượt mặt Đào thị. Bằng không, nhiều năm qua, Đào thị tuy

không được ưa thích, vị trí chủ mẫu của Tam phòng không phải vẫn ngồi yên vững

vàng đó thôi? Đối với Tam phòng mà nói, quyền lợi thật sự chỉ là tự mình biết

mà thôi.



Nói đến hai nữ nhi xinh đẹp nhu thuận, Đào thị trong

lòng vô cùng thoải mái, vừa lộ ra vẻ tươi cười, lại đột nhiên nhớ tới điều gì,

vô cùng khó coi hỏi Lâm Cẩn Dung: “Vừa rồi con từ đâu tới đây?”



Lâm Cẩn Dung trong lòng nhảy nhót, hẳn đã có người đem

chuyện trong vườn vừa rồi báo cho Đào thị biết. Nàng không phải sợ Đào thị, mà

là sợ Đào thị tính tình hỏa bạo một khi phát tác sẽ không thể khống chế, không

duyên cớ làm cho người khác chê cười, nhưng chuyện ngày hôm nay, nàng đã làm, thì

sẽ hạ quyết tâm làm cho trót lọt!