Thế Hôn

Chương 6 : Thân nhân 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Lâm Cẩn Dung ra vẻ khẩn trương nói: “Ta đang muốn cùng

nương nói chuyện này. Khối linh bích thạch màu đen mà Tổ phụ yêu thích phần nền

bị hỏng, Lục Ngũ ca vừa dựa nhẹ vào, đã rơi xuống ao sen. May mắn không có ai

bị thương, bằng không sẽ rất nghiêm trọng. Ca ca sợ bị trách phạt, muốn nhảy

vào ao sen nhấc tảng đá lên, ta nghĩ, nước ao mùa thu rất lạnh, hôm nay lại là

ngày thọ yến, sợ hắn sẽ xảy ra điều gì không tốt, cho nên liền ngăn cản.”



Câu nói đầu tiên của nàng đã chỉ ra ba vấn đề, thứ

nhất là phần nền của khối linh bích thạch kia đã bị hỏng; thứ hai là do Lục

Luân đẩy xuống; thứ ba là Lâm Diệc Chi nếu xảy ra điều không may, cũng là trút

lên người Đào thị. Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu đều đang chờ xem Tam phòng hốt hoảng

mà chê cười. Lâm Cẩn Dung mới nói xong, chỉ thấy Ngô thị mang theo vài phần

ngạc nhiên đánh giá lại mình một lần nữa, liền ngây thơ hướng Ngô thị tươi

cười, được Ngô thị nhìn bằng ánh mắt tán thưởng.



Đào thị nghe một chút liền hiểu, khe khẽ thở dài: “Lại

là nghiệp chướng này gây nên, ta đành phải bao che cho hắn thôi. Được rồi, Cung

ma ma, ngươi sai vài người giúp nhấc tảng đá lên, chuẩn bị cho chu đáo cẩn

thận, không cho phép xảy ra sai lầm!” Nói là nói như thế, trong lòng nàng thật

sự vẫn không cam lòng.



“Vâng, phu nhân.” Cung ma ma cúi hạ thân đáp rồi xoay

người, vội ra bên ngoài làm việc.



Xuân Nha cười nhắc nhở Đào thị: “Phu nhân, nghe nói

lão thái thái bên kia đã chuẩn bị sắp xong, bây giờ có nên quá đó luôn không?”



Đào thị lên tiếng đáp, một tay cầm tay Ngô thị, một

tay đang muốn bế Lâm Thận Chi, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung đã đem Lâm Thận Chi kéo

tới bên cạnh, trong lòng không khỏi một trận khoan khoái, đại nạn không chết

tất có hạnh phúc cuối đời, nữ nhi bị kinh hách lần này vẫn còn quá nhỏ.



Mấy người vừa muốn xuất phát, chỉ thấy Đại nha hoàn Hạ

Diệp trong phòng Đào thị tiến vào nhỏ giọng nói: “Phu nhân, Hoàng di nương đến,

nói là tới thỉnh an Cữu phu nhân.”



Lúc này đến đây? Nàng cũng không hiếm lạ! Không phải

vì nhi tử vô liêm sỉ Lâm Diệc Chi kia sao? Đào thị cau mày đang muốn kêu Hạ

Diệp đi ra ngoài đuổi người, đã bị Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lôi kéo tay áo, nàng

không khỏi hờn giận nhìn về phía nữ nhi, đã thấy Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đây

cũng là một mảnh hiếu tâm của di nương. Nương thành toàn cho nàng đi.” Không

nằm ngoài sở liệu của nàng, Hoàng di nương quả nhiên tới khá nhanh.


Đào thị và Lâm Cẩn Dung suy nghĩ giống nhau, nghĩ đến

nàng sẽ không đi, nghe lời nàng vừa nói, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức

cười lạnh: “Tùy ngươi, nhưng ngươi nếu thân thể không ổn, thì nhanh trở về nằm

nghỉ, đừng khiến người khác nghĩ rằng ta lại hà khắc với ngươi.” Nàng hung hăng

cắn răng nói ra một chữ “Lại” kia, không phải vì lo lắng nàng ta vẻ ngoài trong

lòng lá mặt lá trái, ở sau lưng cùng Lâm Diệc Chi nói bậy hay sao? Đào Thái

Linh nàng cũng không dễ bị bắt nạt như vậy, chưa bao giờ chấp nhận để sự tình

này xảy ra!



“Phu nhân!” Hoàng di nương trừng mắt nhìn, bên môi lại

nở một nụ cười ôn nhu, chậm thanh tế khí nói: “Mọi người đều nói phu nhân tính

tình không tốt, nhưng tì thiếp cũng biết được phu nhân tấm lòng bao dung. Chỗ

tốt của phu nhân tì thiếp đều ghi tạc trong lòng, tì thiếp, là thật tâm thật

lòng muốn hầu hạ phu nhân.” Bỏ qua tính xấu của Đào thị, mẫu tử Đào thị hôm nay

giúp Lâm Diệc Chi che giấu, nàng sẽ trước mặt Đại phòng, Nhị phòng cùng khách

nhân nịnh hót Đào thị.



Đào thị từ nhỏ ngông nghênh, cũng không muốn chịu thua

trước mặt người khác, vừa vặn chính là người ăn mềm không ăn cứng. Hoàng di

nương như kẹo mềm, đưa lên bịt miệng nàng, nàng cũng không biết phải nói gì,

trừng mắt nhìn, hờn dỗi dắt Ngô thị hùng hổ đi ra.



Lâm Cẩn Dung bế Lâm Thận Chi mũm mĩm cố ý đi chậm phía

sau.



Hoàng di nương nửa điểm cũng không để ý bản thân không

được người ta yêu thích mà lui xuống, bảo trì vẻ ngoài, cười tủm tỉm cùng Lâm

Cẩn Dung nói chuyện tào lao: “Tứ tiểu thư chắc hẳn đã lâu không gặp Cô phu nhân

đúng không? Nghe nói Cô phu nhân mang theo rất nhiều thọ lễ, có chút vật hiếm

lạ từ hải ngoại, ai cũng chưa từng thấy qua. Vị biểu thiếu gia kia nha, bộ dáng

thật sự rất có được, trong số đám hài tử đồng lứa ba nhà Lâm, Lục, Ngô, hắn hẳn

là đứng thứ nhất. Nghe nói lão thái gia cùng vài vị đại nhân thay nhau hướng

hắn hỏi mấy vấn đề, cũng không thể làm khó được hắn. Tên gọi là gì nhỉ? Hình

như là Lục Giam? Cùng tuổi với Ngô gia Nhị thiếu gia.”



Lâm Cẩn Dung trái tim một trận co rút, thiếu chút nữa

hít thở không thông. Đã chết đi sống lại, bị người vứt bỏ rồi gặp phải loạn phỉ,

mọi chuyện xảy ra dường như chỉ trong nháy mắt! Dù nàng đã chuẩn bị tâm lý,

nghe Hoàng di nương nhắc đến cái tên này, cũng nhịn không được hận ý ngập trời.