Thế Hôn
Chương 7 : Điển cố
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
“Tứ tỷ!” Lâm Thận Chi lắc lắc tay Lâm Cẩn Dung, bất
mãn quyệt miệng oán giận nói: “Nhẹ chút! Tỷ cầm tay ta đau a.”
Bản thân thất thố, Lâm Cẩn Dung giật mình bừng tỉnh,
vội điều chỉnh độ mạnh nhẹ trên tay, kéo tay Lâm Thận Chi tới bên môi nhẹ nhàng
thổi thổi, cười nói: “Ta thổi thổi cho Thất đệ a, đệ nói xem Tứ tỷ của đệ sao
lại có khí lực lớn như vậy đây?”
Lâm Thận Chi mặc dù được nuông chiều, nhưng đối với
hai thân tỷ từ trước đến nay rất rộng lượng, tuy ăn đau nhưng được Lâm Cẩn Dung
thay hắn thổi thổi cũng liền thôi, chỉ lo cúi đầu vừa đi vừa vui vẻ đá mấy hòn
sỏi.
Lâm Cẩn Dung trong lòng bất ổn, nhất thời uất hận,
nhất thời lại cười lạnh, giận dữ một người cũng cần tiêu phí khí lực, mà kẻ
nhẫn tâm ác độc bội bạc này thì sao, thật sự không đáng để nàng hận, không đáng
để nàng tốn nửa phần tâm tư. Tuy rằng nàng thủy chung vẫn hận hắn, nhưng hận
cũng chỉ nên để mình biết mà thôi. Vì muốn che giấu sự bất thường của bản thân,
nàng đành phải theo lời Hoàng di nương nói: “Thật không? Vị biểu ca này lợi hại
như vậy? Di nương là nghe ai nói nha?” Tốt lắm, thanh âm của nàng thật sự vững
vàng, không thấy nửa phần khác thường.
Hoàng di nương bị Đào thị gọi là hồ ly tinh, cũng có
nguyên nhân của nó. Nàng sớm bất động thanh sắc đem cử chỉ của Lâm Cẩn Dung đều
xem ở trong mắt, rồi so đo tính toán. Chuyện lần này cho nàng một cơ hội mà
nàng chờ mong đã lâu, nay Tam phòng có trưởng tử, Lâm Cẩn Âm lập tức sẽ gả phu,
phu gia (nhà
chồng) rất khá, Lâm Diệc Chi cũng đã lớn, nhiều lúc cần phải
mượn phu nhân hỗ trợ, vì vậy nếu đối nghịch với phu nhân sẽ không có nghĩa lý
gì, tuy rằng phu nhân tính tình không tốt, cũng là điều mà Tam gia đau đầu. Vì
vậy, thật sự cần một người đắc lực ở trước mặt phu nhân nói mấy lời hay cho mẫu
tử hai người, chậm rãi khiến quan hệ đảo ngược. Chỉ cần nhi tử có được điều tốt
đẹp, nàng bị phu nhân đá mấy cái thì có làm sao? Người hiểu rõ phu nhân nhất
chính là ba hài tử của nàng, Tam tiểu thư tuổi đã lớn, sang năm sẽ xuất giá,
cho dù muốn mượn sức cũng không đem lại lợi ích gì; Còn Lâm Cẩn Dung tuổi tác
còn nhỏ, chưa có hôn phối, tính tình nhuyễn thiện không thể nghi ngờ chính là
người thích hợp nhất!
Hoàng di nương từ tầng dưới cùng giãy dụa đi lên, tất
nhiên không thiên chân giống như Lâm Diệc Chi nghĩ rằng Lâm Cẩn Dung hôm nay
Chi tuổi còn nhỏ, tỷ đệ bọn họ cũng không muốn Lâm Diệc Chi tuổi đã lớn trở
thành địch nhân! Tứ tiểu thư này, nàng từ trước sao lại không phát hiện nàng ta
diệu dụng như thế? Thật sự ôn nhu thiện tâm sao? Hoàng di nương lại nhìn Lâm
Cẩn Dung, ánh mắt có chút không tin nổi.
Lâm Cẩn Dung lần này không cố ý trước mặt nàng giả bộ
ngu ngơ khù khờ nữa, chỉ dùng ánh mắt trong trẻo nhìn Hoàng di nương: “Đạo lý
này, phu nhân luôn nói với tỷ đệ chúng ta, cho nên hôm nay ta mới ra tay giúp
Ngũ ca. Ngươi cũng biết, phu nhân trừ bỏ tính tình không tốt lắm, tâm địa là
như thế nào.” Người như Hoàng di nương, nếu đổi lại là Đại bá mẫu hoặc là Nhị
bá mẫu, cũng đã đủ chết vài lần.
Hoàng di nương nha nha nói: “Mười mấy năm qua, cách
làm người của phu nhân, tì thiếp sao lại không biết?” Đào thị tuy luôn tìm nàng
bắt bẻ khiến nàng không thoải mái, nhưng việc đại gian đại ác cũng chưa từng
làm qua, hiện giờ, để tay lên ngực tự hỏi, tuy rằng hai người tranh đấu gay gắt
nhiều năm, nàng cũng không đối với Đào thị các nàng làm ra việc đại gian đại ác
gì, bằng không, chỉ sợ Lâm lão thái gia luôn trọng tôn ti luân thường sẽ là
người đầu tiên không bỏ qua cho nàng.
Lâm Cẩn Dung vừa lòng cười nói: “Di nương biết là tốt
rồi. Nếu sau đó trước mặt những khách nhân, phu nhân có chỗ nào không tốt,
thỉnh di nương ủy khuất một chút. Đừng vội để người ta nhìn thấy mà chê cười,
việc qua đi, ta sẽ nói tốt cho di nương.” Cùng với nàng hiệp đàm điều kiện, nên
nói một lời sáng tỏ. Nếu muốn vội vàng đi theo hầu hạ người khác, phải có giác
ngộ biết hy sinh, bằng không nên chạy nhanh biết khó mà lui, đỡ cho mọi người
đều xấu hổ.
Hoàng di nương sắc mặt có chút ngượng ngùng, có những
lúc Đào thị trước mặt mọi người thất thố bão nổi, tuy nói Đào thị tính tình táo
bạo, nhưng việc nàng cố ý vô tình trêu chọc cũng có liên quan. Đào thị tất
nhiên mắc bẫy của nàng, Lâm Tam gia cũng không tin, đều nói Đào thị bá đạo
không tốt, không dung thứ nàng, ai ngờ lại bị Tứ tiểu thư hoàn toàn xem ở trong
mắt. Có mất mới có được, nàng cắn chặt răng, đập nồi dìm thuyền nói: “Phu nhân
là chủ, ta là nô, nô theo y chủ, chính là bổn phận.”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Chỉ mong di nương nhớ rõ
lời nói hôm nay. Bổn phận, nhất định phải thủ tín.”