Thế Hôn
Chương 8 : Kẻ thù 1
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
“A Dung, con ở phía sau làm gì vậy?” Đào thị thấy Lâm
Cẩn Dung đi cùng Hoàng di nương ở phía sau chụm đầu nói nhỏ, không chú ý bước
theo mình, vô cùng mất hứng, quay đầu giận dỗi nhướn mày trừng mắt nhìn Hoàng
di nương, bộ dáng dường như sợ Hoàng di nương dụ dỗ Lâm Cẩn Dung vậy.
Mẫu thân nhà mình lòng dạ hẹp hòi, tính cách trẻ con,
bao che khuyết điểm lại có tính chiếm hữu a, Lâm Cẩn Dung cười rộ lên, nắm tay
Lâm Thận Chi chạy chậm về phía Đào thị: “Di nương nói muốn làm hai đôi hài cho
con.” Hoàng di nương làm hài trình độ hàng đầu, đặc biệt là hài của nữ tử, quả
thực vô cùng tinh xảo, vừa đẹp mắt vừa thoải mái, không ai có thể phủ nhận.
Tứ tiểu thư này, đúng là thành tinh mà. Bảo nàng làm
hai đôi hài sao? Sáng sớm ngày hôm nay Hoàng di nương hoàn toàn đảo điên vì lỡ
đánh giá sai về Tứ tiểu thư trước đây, nàng sờ sờ vành tai, đơn giản khẳng khái
nói: “Tì thiếp cũng muốn hiếu kính phu nhân hai đôi, không biết phu nhân có ban
cho tì thiếp thể diện này không?”
Đào thị hừ một tiếng, lỗ mũi hướng lên trời: “Hài của
ta phải là đồ hiếm có.” Hồ ly tinh mà làm hài nàng sao thèm dùng chứ.
Lâm Cẩn Dung quay đầu hướng Hoàng di nương cười, trong
lòng cả hai đều biết rõ ràng, vì thân phận địa vị khác biệt, hai người vĩnh
viễn cũng không thể trở thành tri kỷ tri tâm, bất quá vẫn có thể trao đổi lợi
ích theo như nhu cầu mua bán. Trong quá trình thử hợp tác này, chỉ một chút vô
ý sẽ thất bại, bởi vậy hai người đều thật cẩn thận. Hiện tại mới chỉ là mở đầu,
nếu muốn hợp tác lâu dài, còn phải xem về sau thế nào.
Đào thị thấp giọng mắng Lâm Cẩn Dung: “Đừng cùng nàng
lui tới quá nhiều, nàng ta cũng không phải người tốt, nếu rắp tâm hại con, con
cũng không thể biết được. Nói cũng đừng nói gì với nàng ta cả!”
Lâm Cẩn Dung hàm chứa ý cười, tùy ý Đào thị nói gì
cũng đều đáp vâng. Nàng phải làm, chính là tận lực khiến Đào thị khoan khoái
một chút, cần gì phải cãi lại khiến người không vui?
Đào thị nói vài câu, thấy nàng thái độ vâng lời, cũng quăng
chuyện này sang một bên, lại lặng lẽ nói với Ngô thị: “Trước đó vài ngày Phượng
Trong lòng giống như sợi chỉ vốn đã thả lỏng đột nhiên
như bị ai đó kéo mạnh, đột ngột đến mức thiếu chút nữa đứt đoạn, Lâm Cẩn Dung
nhất thời tay chân lạnh lẽo, trên mặt tươi cười cứng đờ, quên cả hô hấp. Sau đó
Đào thị, Ngô thị cùng Lục Giam hàn huyên thế nào nàng không biết, cũng không hề
nghe thấy.
Đầu óc nàng một mảnh hỗn loạn, tâm thần đều đang suy
nghĩ Lục Giam sao lại ở đây?! Lần đầu tiên nàng và hắn gặp mặt, không phải là
tình cảnh như vậy! Lúc này, hắn không phải đang ngồi với Lâm lão thái thái nói
chuyện rất hoà thuận vui vẻ hay sao, sau đó dưới ý tứ của Lâm Ngọc Trân, trước
mặt nhóm nữ quyến muôn hình muôn vẻ biểu diễn phong độ và văn nhã thi thư của
hắn hay sao? Chẳng lẽ, bởi vì nàng trọng sinh, cho nên có một số việc cũng đã
xảy ra lệch lạc? Như vậy lệch lạc này sẽ lệch lạc đến mức nào? Là tốt hay là
xấu? Sự tình khác biệt có thể cũng sẽ phát sinh chuyển biến hay không?
Thiếu niên trước mắt đứng dưới ánh nắng mùa thu sáng
lạn, gió nhẹ phơ phất, cười đến thanh thanh nhợt nhạt hòa vào cùng với màn trời
tuyết trắng bay bay, giá rét đông lạnh, người trên đường cùng bóng người trên
mặt đất như đan vào một chỗ, làm cho người ta không thể nhận ra người nào mới
là thật, người nào mới là cái bóng, làm cho nàng muốn khóc cũng không khóc
được, muốn cười cũng không cười nổi. Nàng muốn hỏi hắn vì sao, nhưng không thể
thốt nên lời, còn sót lại một tia lý trí cường ngạnh áp chế nàng.
Nàng đứng đó hồi tưởng lại quá khứ bi thương phẫn hận,
cứng ngắc đến cực điểm, trong mắt người bên ngoài, chính là nàng đang nhìn ngắm
Lục Giam, nhìn đến mức hồn bay phách lạc.
Cho nên nói, Lục Nhị thiếu gia nhân tài phong thái đều
là đứng thứ nhất, một khối mật đường thơm ngào ngạt đặt đó, chẳng lẽ ong mật
cùng bươm bướm đều mù hay sao, không ngửi không thấy mùi mật hay sao? Hoàng di
nương đắc ý nở nụ cười, Đào thị cùng Ngô thị thì nhíu mày, Ngô Tương vẫn cười
vân đạm phong khinh, Lục Giam thì hạ rèm mi vẻ mặt không chút thay đổi.