Thế Hôn

Chương 9 : Kẻ thù 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


“Tứ tiểu thư đừng sợ.” Thời khắc mấu chốt là Lệ Chi

lên tiếng thay Lâm Cẩn Dung giải vây, nàng đưa tay phất nhẹ qua đầu vai Lâm Cẩn

Dung một cái, khẽ cười nói: “Được rồi, sâu đã bị nô tỳ phủi rồi, người cử động

được rồi đó.” Động tác thoải mái vô cùng tự nhiên, giống như Lâm Cẩn Dung thật

sự bị sâu dọa ngây người vậy.



Lâm Cẩn Dung thầm cắn đầu lưỡi mình một ngụm, đầu óc

nháy mắt thanh tỉnh, nàng dùng bàn tay còn đang cứng ngắc vỗ vỗ ngực, thở dài

một hơi: “Dọa chết ta rồi.” Trong miệng tỏa mùi máu tươi…… Nàng nghe thấy thanh

âm này dường như không phải của chính nàng, giống như thanh âm bay tới từ một

nơi xa xôi, ở giữa còn có một tầng bao phủ, ứ đọng lại trong hư không, khó có

thể xuyên thấu.



Đào thị cùng Ngô thị lúc này mới giãn mày, Ngô Tương

nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Tứ muội muội nhiều năm như vậy vẫn không hề tiến bộ?

Ta nhớ rõ ngày bé lần đầu tiên nhìn thấy muội, một mình muội ngồi xổm trong

vườn khóc, ta đi qua nhìn, mới phát hiện hóa ra có một con sâu ở trên người

muội, đang bò đi lên cổ, muội chằm chằm nhìn con sâu kia gào khóc, cũng không

dám vươn tay phủi đi, động cũng không dám động.”



“Xì……” Cũng là Lâm Thận Chi trước hết bật cười, đưa

tay chỉ ở trên mặt thè lưỡi chê cười Lâm Cẩn Dung: “Người nhát gan, Tứ tỷ tỷ là

người nhát gan. Vậy mà tỷ còn chê cười ta!”



Nàng còn sống, lúc này đây, nàng đã hồi phục tinh

thần, nàng không tin ông trời sẽ để nàng sống lại một lần nữa chỉ vì để chịu

tội! Máu từng chút một lần nữa lại lưu thông, thẳng tiến vào trái tim đang lạnh

như băng của Lâm Cẩn Dung, trái tim hữu lực đập loạn, đem máu và nhiệt lượng,

cùng với dũng khí thông qua mạch máu chảy về tứ chi khắp thân thể nàng. Tay

chân dần dần ấm áp trở lại, trên mặt cũng càng ngày càng nóng, Lâm Cẩn Dung mặt

đỏ tai hồng cắn răng nói: “Không có chuyện này, Ngô Nhị ca huynh nhớ lầm rồi!”

Nàng không biết khuôn mặt nàng vừa hồng vừa nóng đến tột cùng là vì ai, đến tột

cùng lại là vì cái gì, nhưng vô luận như thế nào, giờ phút này ngữ điệu cùng

biểu tình của nàng vô cùng phù hợp với tình cảnh.



“Đứa nhỏ này! Thẹn thùng a.” Ngô thị cùng Đào thị đều

nở nụ cười, không khí nhất thời trở nên thoải mái tự tại.



Ngô Tương trừng mắt nhìn, tiếp tục nói: “Đừng phủ

nhận. Ta thay muội bắt sâu, định giẫm nó một cái cho muội hả giận, lúc đó trên

mặt muội còn sót lại nước mắt, lại ngăn cản ta đừng làm như vậy, nhất định bắt

ta phải đặt con sâu đó lên cây, nhìn nó đi xa mới yên tâm. Cũng không ngờ muội
không phải nên tự biết lo cho mình sao? Nhưng bị trượng phu mình yêu thương vứt

bỏ, tự tay đẩy vào chỗ chết, tâm nàng vừa lạnh vừa hận. Một khắc kia khi hắn

thấy nàng sao không trực tiếp làm bộ như chưa từng nhìn thấy nàng chứ? Nàng đã

hiểu được tâm tư của hắn, cũng sẽ không dám da mặt dày lao vào lòng hắn, hắn

cần gì phải khiến nàng trong lúc đang tuyệt vọng lại nảy sinh hy vọng, sau đó

dùng phương thức như vậy đối đãi với nàng? Nói vậy sau lưng nàng, chắc hẳn hắn

luôn cho rằng nàng rất ngu xuẩn chăng?



Người ta nói gặp trư không ăn có ba phần tội, nàng

chính trư kia chăng. Lâm Cẩn Dung cúi hạ lông mi che đậy đôi mắt nhanh chóng

hiện lên một tầng sương mù mỏng manh, khóe môi hơi nhếch, cười châm chọc nói

không nên lời.



Nàng ngẩng đầu lên, nhìn trời xanh như ngọc bích, buộc

bản thân đem hối hận cùng chua xót này đều nuốt xuống.



Trên đời vốn không có hối hận, nhưng nàng lại được ông

trời ban cho cơ hội.



Từ nay về sau, nàng không bao giờ làm việc ngu ngốc

như vậy nữa!



Hoàng di nương ở một bên nhìn lén biểu tình của Lâm

Cẩn Dung, nhìn mà thấy hồ đồ, Tứ tiểu thư rốt cuộc là người như thế nào? Ban

đầu thấy nàng nhìn Lục Giam đến ngây người có vẻ như đã để ý Lục Giam, nhưng

sau đó lại nhìn thấy nàng đối với Ngô Tương biểu hiện xinh đẹp đáng yêu, đối

với Lục Giam ôn hoà, còn xúi giục Ngô Tương cùng Lục Giam tranh tài, lại có vẻ

như cực kỳ không thích Lục Giam. Hiện tại trong chốc lát buồn trong chốc lát

lại vui vẻ, đây là làm sao vậy? Tứ tiểu thư khác thường là do sau khi trông

thấy Lục Giam, chẳng lẽ, Tứ tiểu thư như vậy kỳ thật muốn khiến cho Lục Giam

chú ý?



Lâm Cẩn Dung nếu biết suy nghĩ của Hoàng di nương, nói

không chừng sẽ tức giận đến hộc máu. Nhưng nàng tuy biết kế tiếp sẽ phát sinh

đại sự, cũng không sao đọc được suy nghĩ của người khác, giờ phút này tâm tư

của nàng đều suy nghĩ nên lợi dụng cơ hội thế nào, để nàng giành chỗ tốt nhất,

nếu thuận tiện, lại hung hăng đá Lục Giam mấy cái.