Thế Hôn

Chương 10 : Cốt nhục 1

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Đoàn người lòng mang đầy tâm tư đến đại sảnh của Lâm

lão thái thái, thấy các ma ma đại nha hoàn đang cầm vật phẩm đủ màu sắc lui

tới, mỗi người đều sắc mặt vui mừng, hoà thuận vui vẻ, bên trong cũng là tiếng

hoan hô cười đùa, rất náo nhiệt.



Ngô thị còn có chút thay Đào thị lo lắng: “Chúng ta

không đến chậm chứ?” Bà bà chúc thọ, khách quý chật nhà, thân là nhi tức cũng

không ở trước mặt phụng bồi, ngược lại khoan thai đến chậm, tuy là có lý do, sợ

cũng bị người khác để ý.



Đào thị sớm đã bị người khác coi nhẹ, vô tình nói:

“Không sao đâu, còn sớm mà, vẫn còn nhiều người chưa đến. Hơn nữa, tẩu tử đường

xa mà đến, là khách quý, ta đã bẩm báo với lão thái thái, nói muốn tiếp đón tẩu

rửa mặt chải đầu thay quần áo rồi mới đến, kể cả có là người đến cuối cùng cũng

không có ai có thể chỉ trích!”



Lâm Cẩn Dung liền thấp giọng giải thích với Ngô thị:

“Nhị bá mẫu của ta có thể còn đến muộn hơn nữa.” Hoàng đế yêu trưởng tử, dân

chúng yêu quý tử (con út), nhưng

người được sủng ái nhất lại hoàn toàn không phải là Lâm Tam gia, mà là Lâm Nhị

gia miệng vừa ngọt vừa khéo, Lâm Nhị phu nhân La thị lại là nữ nhi bên ngoại

của Lâm lão thái thái, quan hệ thân thiết, luôn miệng nịnh hót, cũng không

giống Đào thị là một nữ tử kiên cường, vì vậy sao lại không được sủng ái chứ?



Mặc kệ nói như thế nào, đã có một lý do, Đào thị sẽ

không khiến lão thái thái tức giận, bằng không bản thân là đại diện cho bên

ngoại của nàng cũng không thể mở mày mở mặt, Ngô thị lúc này mới lược lược thở

dài nhẹ nhõm một hơi.



Đại nha hoàn Thanh Lê trong phòng của lão thái thái

sớm đã cười dài đón tiếp, hướng mọi người hành lễ, rồi nói: “Lão thái thái cũng

đang nhắc tới Cữu phu nhân, vừa khéo người lại tới.”



Ngô thị cười, đang muốn trả lời, chợt nghe trong phòng

đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng cười, cơ hồ muốn đâm thủng nóc sảnh đường,

vô cùng sung sướng. Đào thị liền hỏi Thanh Lê: “Đều đến đông đủ rồi sao? Có

chuyện gì cao hứng vậy? Đã lâu không thấy lão thái thái vui mừng như vậy.”



Thanh Lê cười nói: “Đại phu nhân đứng bên ngoài tiếp

đón khách khứa, Nhị phu nhân còn có việc trì hoãn nên vẫn chưa tới. Lúc này Cô

phu nhân đang kể mấy chuyện thú vị ở phía nam cho lão thái thái nghe, vài vị

thân thích trong tộc, các phu nhân, tiểu thư cũng đang hứng thú nghe.”


niên sai vặt không hiểu ở trong sân la hét mấy tiếng, lúc ấy hài tử kia từ

trong giấc ngủ mơ màng giật mình bừng tỉnh, khóc nháo không ngớt, thậm chí

không uống được sữa, mặc kệ hai nhà Lục Lâm nghĩ mọi biện pháp, vẫn là chết

non.



Lâm Ngọc Trân bị đả kích thiếu chút nữa không sống

nổi, cho dù căn bản không thể hỏi từ miệng gã sai vặt đã bị chôn sống đánh chết

kia được điều gì, chính nàng cũng không rõ nguyên cớ vì sao, cũng vẫn cố chấp

cho rằng do người khác bụng dạ khó lường hại chết nhi tử của mình, cả ngày khóc

lóc không ngừng. Khoảng thời gian đó, Nhị phòng, Tam phòng của Lục gia cùng các

hài tử cũng không dám gặp nàng.



Lục Kiến Tân bởi vì con chết, trong lòng thương tiếc

nàng, cũng không đề cập đến chuyện nạp thiếp. Sau đó nàng lại hoài thai, ôm ấp

hy vọng, sinh ra là một nữ nhi, thân thể bị suy nhược, vì vậy không thể sinh

con được nữa. Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất, nàng

lúc này mới không cam lòng cất nhắc nha hoàn bên người làm thiếp thất thông

phòng, hy vọng có thể sinh ra nhi tử mang về nuôi dưỡng. Kỳ quái là, thiếp thất

thông phòng này dù thế nào cũng không thấy tin tức, sau đó Lục Kiến Tân nạp

thêm thiếp thất, chưa nói tới nhi tử, ngay cả nữ nhi cũng không có.



Không sinh ra nhi tử, không có đích tôn sẽ bị chặt đứt

hương khói, vì vậy mọi người thương lượng, liền quyết định nhận con thừa tự.

Vậy hài tử được chọn làm con thừa tự là ai đây? Nước phù sa không lưu ngoại

nhân điền (một giọt máu đào hơn ao nước lã), tất

nhiên muốn chọn nhi tử của hai phòng khác trong Lục gia. Nhị phòng Lục gia lúc

đó đã có ba nhi tử, Tam phòng cũng có hai nhi tử. Nhị phòng tuy nhiều con,

nhưng cũng muốn để con mình trở thành con thừa tự của ca ca và tẩu tử, sau này

kế thừa gia nghiệp — Lục lão thái gia giỏi về kinh doanh, Lục Kiến Tân bên

ngoài làm quan, xuất môn rất nhiều, Lâm Ngọc Trân đồ cưới cũng dày, nếu có thể

trở thành đích tôn sẽ có đãi ngộ tốt đến mức nào đây, chuyện thật tốt a, cơ hội

thật tốt a, là kẻ ngốc mới không tranh thủ.



Đã có thể xem như thân huynh đệ, thời điểm quan hệ với

nhau thân thiết lợi ích cũng không thể không thâm thúy suy nghĩ. Nếu chọn lựa

người thừa kế để an nhàn lúc về già, nhất định phải tìm người tri kỷ, đáng tin

cậy, nhân phẩm tốt, có tiền đồ sáng lạn, bằng không không thể phát huy môn hộ,

đại gia nghiệp nếu nằm trong tay hắn lụn bại, vậy không phải tìm người thừa kế,

tìm người chăm sóc mình lúc về già, mà là tìm phải kẻ tội đồ rồi.



Vì thế phu thê Lâm Ngọc Trân liền cùng nhau tuyển lựa.