Thế Hôn

Chương 117 : Làm mai

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Ban đêm, Lâm Cẩn Dung thu thập xong đã gần đến canh

hai, mắt thấy cửa viện đã được khóa, Lệ Chi mới vội vàng đi vào, bám vào bên

tai nàng nhẹ giọng nói: “Sau khi từ Thính Đào cư đi ra trở về phòng, không thấy

nháo loạn gì. Cung ma ma nói hắn không có chuyện gì, chỉ hận Nhị phu nhân cùng

Nhị lão gia, lại trách Ngũ thiếu gia không thông minh.”



Lâm Cẩn Dung thở phào nhẹ nhõm, nàng mặc dù không biết

Cung ma ma làm thế nào chuyển sự tình thành Nhị phòng xúi giục cùng Lâm Diệc

Chi không thông minh, nhưng cũng hiểu được Lâm lão thái gia chỉ răn dạy Lâm Tam

lão gia một chút, cũng không hề động thủ. Nghĩ đến cũng đúng, Lâm lão thái gia

nếu muốn phát hỏa, đã sớm làm rồi. Nay Lâm Cẩn Âm sắp xuất giá, chính mình cùng

Lâm Diệc Chi đều phải làm mai, Lâm Thận Chi đang trưởng thành, không thể giống

như từ trước động một tí là đánh chửi, nên để lại mặt mũi cho Lâm Tam lão gia,

cũng là giữ lại thể diện cho tỷ đệ nhà mình. Về phương diện này, Lâm lão thái

gia vẫn là thực săn sóc.



Lệ Chi một bên chỉnh màn cho nàng, một bên nhỏ giọng

nói: “Thấy Thạch Lưu trong phòng của Đại phu nhân mới từ phòng Hoàng di nương

đi ra, che che giấu giấu, men theo chân tường mà đi, nàng nghĩ đến không có ai

trông thấy, nhưng nô tỳ lại bắt gặp.”



Lâm Cẩn Dung kinh ngạc nói: “Nàng tìm Hoàng di nương

làm cái gì?” Đột nhiên hồi tưởng Lâm Cẩn Âm đã nói Hoàng di nương gần đây cùng

Chu thị qua lại có chút thân cận, lại nghĩ tới Đào thị lúc trước cùng Chu thị

nói những lời này, lập tức hiểu được, không khỏi cười nhẹ lắc đầu. Hoàng di

nương sở dĩ qua lại với Chu thị, chắc hẳn vì muốn tham gia vào chuyện mua bán

lương thực, nhưng chỗ dựa mà nàng ta cho là vững chắc lại chỉ là dùng giỏ trúc

múc nước công dã tràng mà thôi, nói vậy tối nay người khó chịu nhất trừ bỏ Lâm

Tam lão gia thì chính là Hoàng di nương. Hôn sự của Lâm Diệc Chi bất thành,

kiếm tiền cũng bất thành, không duyên cớ đánh mất lòng tin, sao không thể không

đau đớn?



Nàng đoán đúng, Hoàng di nương tối nay xác thực ngủ

không ngon, nhưng Đào thị cũng không ngủ ngon. Lệ Chi vừa rời đi không bao lâu,

hai ma ma cũng vào phòng Đào thị, thản nhiên cười: “Lão thái gia có câu muốn

nhóm nô tỳ truyền cho Tam phu nhân nghe, nếu có chỗ đắc tội, còn thỉnh Tam phu

nhân đừng so đo với nhóm nô tỳ.”



Người Đào thị tôn trọng nhất là Lâm lão thái gia, cũng

không dám làm càn, vội đứng dậy nghe giáo huấn. Cung ma ma thấy thế nhanh chóng

mang đám người Xuân Nha đi ra ngoài, tự mình đóng cửa lại.



Ma ma cầm đầu thấy trong phòng không còn những người

khác, mới mở miệng: “Lão thái gia nói, các tiểu thư cùng thiếu gia đều đã lớn,

cần phải giữ thể diện, làm phụ mẫu cho dù không thể cho bọn họ thêm thể diện,

nhưng cũng đừng làm mất thể diện của bọn họ. Đặc biệt các tiểu thư xuất giá thì

thể diện lại càng quan trọng hơn, chính là cột sống, nghĩ đến điều này phu nhân

biết rất rõ, vì vậy cũng không cần nhiều lời.”



Đào thị nhất thời mặt đỏ tai hồng, không dám cãi lại,

quy củ tiễn người ra ngoài. Ngồi xuống nghĩ lại, nhất thời cảm thấy rất đúng,

Lâm Tam lão gia cùng Hoàng di nương chính là thiếu giáo huấn, nàng nếu không

còn cách nào khác, nên để lão thái gia thu thập một chút; Nhất thời lại cảm

thấy bất an, dường như phương pháp xử lý của mình xác thực không thỏa đáng.



Tiếp theo hai ma ma lại đến phòng Hoàng di nương, nói

muốn truyền lời của lão thái gia, mặt không chút thay đổi gọi nha hoàn Tảo Nhi

bên người của Hoàng di nương đang đứng một bên lui xuống. Sau đó không nói hai

lời, một người bắt lấy tay Hoàng di nương bắt chéo sau lưng, một người tùy ý

cầm khăn tay nhét vào miệng Hoàng di nương đang thất kinh, tát lên gương mặt

nàng mấy cái vang dội, lại phun một ngụm nước miếng, lạnh lùng thốt ra: “Lão

thái gia nói, di nương nên nhớ nếu không thể giữ quy củ cùng bổn phận, lần sau

sẽ không chỉ là hai cái tát này đâu.” Rồi liền bỏ người ở đó, nghênh ngang rời

đi.



Hoàng di nương bị đánh cho ù tai hoa mắt, sợ tới mức

hoang mang lo sợ, ngơ ngác đứng lặng sau một lúc lâu mới được Tảo Nhi lay tỉnh,

sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, ánh mắt tan rã nhìn Tảo Nhi há hốc mồm, nhưng cũng

không thể nói lời nào, thân mình mềm nhũn, ánh mắt hướng lên trên rồi gục trên

người Tảo Nhi.



“Di nương, di nương.” Tảo Nhi cũng bất chấp trên mặt

nàng có nước miếng, cả kinh dùng sức ấn nhân trung của nàng, người còn chưa

tỉnh lại, một mùi khó ngửi xông vào mũi, cẩn thận nhìn lại, phía dưới quần lụa

nguyệt sắc có vết nước loang ra, đúng là không khống chế mà tiểu tiện ra quần

rồi.



Hẳn đã xảy ra đại sự khó lường trước, Tảo Nhi vội đem

Hoàng di nương đặt nằm trên mặt đất, định đi tìm người hỗ trợ, lại bị Hoàng di

nương giãy dụa kéo lấy chân, nhỏ giọng nói: “Đừng đi…… Không được đi…… Đỡ ta

đứng lên.” Lại đi tìm người làm ầm ĩ một hồi, lần sau trừng phạt chờ đợi nàng không

phải chỉ có hai cái tát, một ngụm nước miếng là có thể giải quyết. Nghĩ đến ánh

mắt hèn mọn âm lãnh kia của Lâm lão thái gia, nàng nhịn không được sợ hãi rùng

mình.



Tảo Nhi thấy nàng sắc mặt khó coi, hai má có hai dấu
thể diện hơn ta. Không phải muốn ta bị người giễu cợt chứ.” Tốt nhất đi thỉnh

Tri châu phu nhân đi, càng mất thể diện a.



Lâm Ngọc Trân thấy nàng không kiên nhẫn mất hứng,

trong lòng mới cảm thấy có chút vững vàng, liền đối với người chung quanh thở

dài, giả bộ ủy khuất: “Tam tẩu, ta hiếm khi mở miệng cầu tẩu một lần, tẩu cứ

như vậy từ chối ta, thật khiến ta mất mặt.”



Ngươi tự tìm lấy mà. Đào thị hừ một tiếng: “Ta là vì

muốn tốt cho ngoại chất nữ mà thôi.”



La thị đột nhiên chen vào nói: “Tam đệ muội cho dù

khiêm tốn không chịu làm mai, cũng thay Cô phu nhân hỏi một tiếng, thử ý tứ của

Ngô gia thế nào không được sao? Nếu nhà hắn khẳng định, lại thỉnh người làm mai

cũng không muộn. A Vân cùng Ngô Tương đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một

đôi! Là đôi tương xứng nhất mà ta thấy qua trong mấy năm nay.” Vừa mới nói

xong, lại nhận được ánh mắt tán dương của Lâm Ngọc Trân.



Ai cần ngươi nhiều chuyện! Đào thị oán hận nhìn La thị

liếc mắt một cái, ma nha nói: “Ta miệng lưỡi không khéo, không bằng Nhị tẩu

biết ăn nói, ta thấy Nhị tẩu cùng Ngô gia Đại phu nhân ngày thường cũng rất

thân thiết, nếu không để tẩu đi nói, tẩu vừa xuất mã, cam đoan có thể thành

công.”



La thị bị nàng nhìn, nhưng không ảo não, ngược lại

theo gậy tre trèo lên trên: “Vậy thì, nếu Cô phu nhân không chê ta ăn nói vụng

về, Tam đệ muội không chê ta đoạt công lao, ta đây sẽ đi hỏi.” Trong lòng nàng

nghĩ, việc hôn nhân này tất nhiên có thể thành, có sẵn nhân tình khiến người

chịu ơn sao không làm.



Lâm Ngọc Trân quả nhiên đứng dậy nói lời cảm tạ: “Vậy

trước đa tạ Nhị tẩu.”



Lâm lão thái thái nhìn một màn này, đã hoàn toàn hiểu

được là chuyện gì xảy ra. Tuy rằng cảm thấy Lâm Ngọc Trân không nên tính kế chất

nữ nhà mình, nhưng nàng rất sủng Lâm Ngọc Trân, lại đau lòng Lâm Ngọc Trân vất

vả nhiều năm, chỉ có một mình Lục Vân là cốt nhục, Lâm Ngọc Trân đã mở miệng,

lại thấy Lục Vân so với Lâm Cẩn Dung càng thích hợp với Ngô Tương hơn, cũng

liền giả bộ bất tỉnh không nói lời nào.



Một đám tự cho là đúng, Đào thị hơi hơi cười lạnh, cúi

đầu nhàm chán ngắm móng tay.



Lâm Ngọc Trân xem ở trong mắt, tâm tình tốt hơn một

ít, thấy một chiêu này quả nhiên linh nghiệm, cướp được tiên cơ, chặt đứt ý

niệm trong đầu Đào thị. Đào thị mất hứng cùng từ chối, trong mắt nàng đều là

hâm mộ ghen tị cùng cực hận không thể biểu hiện thành lời, vì thế không ngừng

cố gắng nói: “Tam tẩu vừa rồi nói hẳn là nên thỉnh quan phu nhân có khả năng

nhiệt tâm có diện mạo làm mai, tẩu thấy ai thích hợp nhất? Tẩu không chịu làm

mai, không chịu thay ta tìm hiểu, vậy có thể nói cho ta biết nhà ai cùng Ngô

gia quan hệ tốt nhất được không? Nói thật, hài tử Ngô Tương này rất được, không

biết có bao nhiêu người nhắm đến đây, các ngươi đều là thân cữu mẫu của A Vân,

nên giúp đỡ đưa ra nhiều chủ ý hữu dụng.”



Đào thị đang muốn mở miệng, chỉ thấy Cung ma ma dò

xét, biểu tình lo âu thấp giọng gọi: “Phu nhân……”



Đào thị đành phải đứng dậy hỏi: “Chuyện gì?”



Cung ma ma dùng thanh âm trầm thấp vừa vặn đủ để người

bên cạnh nghe thấy nói: “Nghe nói Hoàng di nương thực không thoải mái, người có

thể nhanh trở về nhìn qua một lát không?” Lúc này mới lại nhỏ giọng nói: “Phu

nhân, này rõ ràng không có ý tốt.”



Đào thị hừ lạnh một tiếng: “Ta biết. Nàng không phải

là sợ ta đoạt trước, làm hỏng chuyện tốt của nàng ta sao? Nhưng nàng đã đoán

sai rồi……” Nói tới đây hơi hơi có chút đắc ý: “Ngươi đợi chút, để ta đưa ra chủ

ý tốt……”



Cung ma ma nhớ tới một câu kia của Lâm Cẩn Dung vô

luận chuyện gì cũng đừng đồng ý, vội kéo tay áo của Đào thị, nhỏ giọng nói:

“Hảo phu nhân, tránh ở một bên xem kịch vui không phải rất tốt sao? Đỡ cho về

sau mọi người đều oán người đưa ra chủ ý, không duyên cớ chọc họa vào thân.

Người còn sợ không có người giúp nàng đưa ra chủ ý sao?”



Đào thị nghĩ nghĩ, cũng đúng, liền gật đầu, hướng mọi

người cáo từ, nói là trong phòng có việc. Mọi người vừa rồi đã nghe thấy, lão

thái thái lại hiểu được Hoàng di nương đã trúng nhục nhã, cáo ốm không ra, còn

thông cảm nàng lúc này không được tự nhiên, liền để nàng đi. Sau đó toàn gia

thương lượng, nên đề cập với Dương thị thế nào, khi nào thì đề cập, lại thỉnh

ai làm mai, Lâm Ngọc Trân tiền đồ rộng mở, dường như việc hôn nhân đã sắp

thành: “Vậy khi đi Bình Tể tự với Ngô gia Đại phu nhân thì đề cập đi!”



La thị tin tưởng tràn đầy: “Cứ để ta.”