Thế Hôn
Chương 12 : Cốt nhục 3
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Lâm Cẩn Dung ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, biết rằng cặp
song sinh sẽ không chỉ nói về một chuyện như vậy. Cặp tỷ muội này kế thừa bản
tính của Nhị bá mẫu La thị, mặt ngọt tâm khổ, không cần nói tới Ngũ tiểu thư,
bản thân nàng cũng đã ăn qua vài lần chịu khổ trên tay hai vị tiểu thư này. Tuy
trong chuyện hôm nay đã xảy ra một vài chi tiết không giống với kiếp trước,
nhưng đại khái cũng không thay đổi, nhất định là Ngũ tiểu thư bị cặp song sinh
tỷ muội này liên thủ bắt nạt.
Nàng hơi hơi suy nghĩ, lộ ra mỉm cười ngọt ngào, hướng
tới Ngũ tiểu thư ngoắc gọi: “Ngũ muội muội……”
Lâm Ngũ tiểu thư bị tỷ muội song sinh xa lánh, bị các
trưởng bối bỏ qua mà thương tâm, chợt nghe thấy thanh âm ngọt ngào này, ánh mắt
nhất thời sáng lên, giống như lơ đãng đụng phải người Lâm Thất tiểu thư một
cái, cười hì hì hướng Lâm Cẩn Dung đi tới: “Tam tỷ, Tứ tỷ, Vân muội muội.”
Lâm Thất bị va chạm, thiếu chút nữa bổ nhào vào trong
lòng Lâm Ngọc Trân, khó khăn dựa vào tay Lâm Lục tiểu thư mới đứng được vững
vàng, hung tợn quay đầu, chỉ nhìn thấy Lâm Ngũ tiểu thư vừa mới xoay người, mặc
dù không cam lòng, nhưng nề hà trước mặt khách nhân không tiện phát tác, lại nở
rộ ra tươi cười sáng lạn, như không có việc gì quay đầu tiếp tục lấy lòng Lâm
lão thái thái cùng Lâm Ngọc Trân.
Lâm ngũ đi về phía này, chuyện thứ nhất không phải
cùng tỷ muội Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn Dung thân thiết chào hỏi, mà thân ái nóng bỏng
cầm lấy cánh tay Lục Vân, cúi đầu thưởng thức túi thêu bên hông của nàng, cười
nói: “Vân muội muội, hoa sen trên túi này thực tinh xảo, là muội thêu sao?”
Cũng không đợi Lục Vân trả lời, liền tự nói: “Ta sớm nghe người ta nói quá, nữ
hồng của muội vô cùng tốt, là danh gia ở Giang Nam, không hề thô kệch giống như
ta, lúc nào rảnh, muội nên chỉ giáo ta một chút a.”
Tiểu cô nương mười một tuổi, có ai không thích được
người khác khen ngợi chứ? Lục Vân quả nhiên che miệng lại cười khẽ: “Ngũ biểu
tỷ khen ta quá lời rồi, thứ này tuy là ta tự tay làm, nhưng nào được như tỷ
nói?” Hai người một người thổi phồng, một người thích thú, rất nhanh liền đi
đến một chỗ yên lặng khác nói chuyện.
Cuối cùng đã đuổi được Lục Vân đi, Lâm Cẩn Dung nhẹ
nhàng thở ra một hơi. Vốn là cùng một người, cùng một sự việc, nhưng bởi vì tâm
tình không giống nhau, lại cảm thấy tư vị hoàn toàn khác biệt. Nàng không khỏi
nảy sinh một nghi vấn, năm đó, nàng căn bản không hiểu thủ đoạn mấy tỷ muội này
lấy lòng khoe mẽ, a dua nịnh bợ, làm việc chỉ bằng trực giác. Nàng như vậy sao
lại được Lâm Ngọc Trân ưu ái đây? Huống chi Đào thị đối với Lâm Ngọc Trân cũng
Lâm Cẩn Dung yên lặng nhìn Lâm Ngũ, Lâm Ngũ một người
đơn đả độc đấu đấu không lại cặp song sinh, hẳn muốn kéo nàng tới hỗ trợ.
Đây là một cơ hội.
Nếu chỉ trốn tránh thì thật sự không ổn, như vậy nàng
cũng chỉ có hai con đường có thể đi. Thứ nhất là cực lực thúc đẩy một trong ba
đường muội cùng Lục Giam đạt thành cửa hôn nhân này, chỉ cần thuận thế làm
theo, không cần tiêu phí nhiều khí lực; Thứ hai là khiến Lâm Ngọc Trân hoặc là
Lục Giam ghét bỏ mình, điều này cần mưu kế tinh tế sâu xa, còn phải tự mình mạo
hiểm.
Đi con đường nào đây? Lâm Cẩn Dung vô ý thức nắm chặt
tay thành quyền. Không hề nghi ngờ, con đường đầu tiên là an toàn hữu hiệu
nhất. Dù sao chỉ cần nàng không tranh đoạt Lục Giam, trong ba đường muội tất
nhiên sẽ có một người phải gả đi, kết quả đều giống nhau . Dù sao tâm cơ của ba
đường muội so với nàng cũng lợi hại hơn, cha mẹ cũng có thế lực, các nàng gả đi
sẽ không phải chịu khổ như mình. Nàng chỉ cần đáp ứng Lâm ngũ, tìm cơ hội nhẹ
nhàng thúc đẩy…… Nàng liền nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, an nhàn
cả đời), không cần phải lo lắng đề phòng nữa.
“Tứ tỷ! Ta đang hỏi tỷ đó! Rốt cuộc đã gặp hắn chưa
a?” Ngũ tiểu thư thấy Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm mình, chậm chạp không đáp,
không khỏi có chút xấu hổ, nghĩ chắc hẳn tâm tư của mình đã bị người khác nhìn
thấu.
Ngũ tiểu thư xấu hổ, Lâm Cẩn Dung trong lòng đang tính
toán có chút chột dạ, cả kinh thốt ra: “Đã gặp.”
Bộ dạng quái dị như vậy, hay là Tứ tỷ cũng coi trọng
Lục Giam? Lâm Ngũ mị ánh mắt, hoài nghi tìm tòi nghiên cứu nhìn Lâm Cẩn Dung,
sau đó khóe môi lộ ra tươi cười mang ý tứ “Bị ta nắm thóp”, chỉ vào Lâm Cẩn
Dung nói: “Hừ hừ…… Ta biết tỷ có một bí mật…… Còn không mau mau thanh thật khai
ra!”
Suy bụng ta ra bụng người, Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười
nói: “Ta không biết ta thì có bí mật gì, Ngũ muội nói ra cho ta nghe thử một
chút?”