Thế Hôn

Chương 122 : Nói rõ

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Chu thị ra cửa viện, nghênh diện gặp Lục Giam, vẻ mặt

hảo tâm nói: “Con cũng biết chuyện hôm nay?”



Lục Giam gật đầu nói: “Cũng biết một ít.” Lâm Ngọc

Trân lúc trước chưa từng lộ ra nửa điểm, nếu không để hắn thử hỏi ý Ngô Tương

trước một chút cũng sẽ không đến nỗi như thế này.



Chu thị nhân tiện nói: “Con là người thông minh biết

để ý, cần phải trấn an mẫu thân cùng muội muội, Tam cữu mẫu không phải là người

như vậy.”



Lục Giam không khỏi ngạc nhiên nói: “Việc này cùng Tam

cữu mẫu thì có liên quan gì?”



“Là hiểu lầm.” Chu thị thở dài một tiếng, xoay người

rời đi. Nói một nửa giấu một nửa mới thú vị, khó khăn lắm mới có cơ hội, phải

khiến cho ai cũng biết La thị đáng ghê tởm mới được, cũng không thể để kẻ gian

trá hiểm ác nhất luôn chiếm thượng phong, vĩnh viễn từng bước thăng chức được.



Lục Giam im lặng một lát, bước nhanh vào sân.



Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng cầm bát tô trước mặt, dùng

chiếc đũa chỉ thức ăn bên trong: “Món này rất ngon, các ngươi đừng thấy chỉ có

một bát nhỏ, kỳ thật bên trong có tảo, nấm hương, măng mùa đông, gà chay, tiên

ma, kim khâu, mộc nhĩ, thục lật, ngân hạnh, bông cải, đậu hủ, đậu phụ trúc, cải

củ, hương vị rất tuyệt, nghe nói làm đồ ăn chay rất tốn thời gian, nguyên liệu

lại nhiều, ngày thường hiếm khi được nếm thử, mà Ngũ tiểu thư không ăn, các

ngươi liền chia nhau ăn đi?”



Thạch Lưu khẽ mỉm cười, quả nhiên cầm thêm mấy cái bát

mấy đôi đũa, Lâm Cẩn Dung tự tay lấy thìa, đem đồ ăn chia vào từng bát, một mùi

hương thơm ngào ngạt chui vào mũi Lâm Ngũ vẫn đang nằm đó không nhúc nhích,

khiến Lâm Ngũ đã đói bụng hồi lâu trong dạ dày giống như bị ai đó cào cấu. Lâm

Ngũ phiền chán kéo chăn phủ lên người, phát tiết dường như dùng sức vỗ giường

một cái.



Đám người Thạch Lưu tươi cười thoáng dừng, Lâm Cẩn

Dung bưng lên một bát, bắt đầu ăn uống: “Cơm chiều ăn không ngon, ta muốn ăn

thêm nữa. Các ngươi thực không ăn sao? Hay là ngượng ngùng ăn trước mặt ta? Nếu

không, các ngươi cầm xuống ăn đi?”



Lâm Ngũ ngồi dậy thật mạnh, nổi giận đùng đùng nhìn

Lâm Cẩn Dung: “Ầm ỹ muốn chết. Đây không phải phòng của tỷ, chạy đến chỗ ta làm

cái gì?”



Bọn nha hoàn có chút kinh hoảng nhìn về phía Lâm Cẩn

Dung, Lâm Cẩn Dung liền hướng các nàng khoát tay, ý bảo các nàng đi ra ngoài,
thủ đoạn, nhân phẩm thấp kém, không để ý đại cục, lão thái thái dù sủng ái nàng

cũng phải trách phạt nàng……” Lời còn chưa dứt, đã thấy trong mắt Lâm Cẩn Dung

trào ra từng giọt lệ, không khỏi luống cuống tay chân cầm khăn lau cho nàng:

“Làm sao vậy, làm sao vậy? Con nói thật ra đi.”



Lâm Cẩn Dung hít mũi, nghẹn ngào nói: “Nếu là cô cô

cùng Nhị bá mẫu sinh oán khí, có thể chuyện giữa Lục muội cùng Lục Giam sẽ

không thành đúng không a?” Không đợi Đào thị phản ứng, liền nảy sinh ác độc

nói: “Chuyện không hay ho này có thể sẽ rơi vào người con? Con không cần, không

cần!”



Đào thị sợ run một lát, ngược lại nở nụ cười: “Nha đầu

ngốc, hóa ra con sợ điều này?”



Câu nói kia vừa thốt ra, Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy

toàn thân thoải mái, đơn giản chôn trong lòng Đào thị tận tình rơi lệ, đem nước

mắt nước mũi ẩm ướt vải áo Đào thị: “Sao lại không sợ hãi chứ? Chính là đầm

rồng hang hổ. Nhìn người nhà bọn họ, Lục Giam có hai nương, ai cũng không dễ

đối phó. Là kẻ ngốc nghếch hoặc là nghèo khó mới có thể coi trọng việc hôn nhân

này. Không cần! Con không cần! Người phải đáp ứng con.”



Đào thị vừa buồn cười vừa tức giận: “Ta khi nào thì

đối với việc hôn nhân này cảm thấy hứng thú? Tuy rằng Lục Giam rất khá, nhưng

việc hôn nhân này thật sự không tốt. Con yên tâm, chuyện này không đơn giản,

không chỉ do cô cô của con định đoạt, cũng sẽ không bởi vì chút chuyện này mà

thay đổi chủ ý.”



Lâm Cẩn Dung gắt gao quấn quít lấy nàng: “Ai có thể

dám chắc chắn? Lúc trước không phải đều tưởng rằng là Ngũ muội sao? Nhưng trong

nháy mắt không phải lại thay đổi rồi ư? Nhà hắn là cái gì a, dựa vào cái gì mà

bọn họ được quyền lựa chọn chúng ta? Cũng có thể cho Lục Vân gả tới đây cũng

được mà.”



“Cô cô con sao có thể để mắt đến mấy đường huynh đệ

nhà mình?” Đào thị đau đầu nói: “Hài tử này, đầu óc mê sảng nên mới nói ra

những điều này, đều sẽ do ta quản.” Có thể thấy được Lâm Cẩn Dung bộ dáng khổ

sở đến cực điểm, vì vậy không đành lòng: “Được rồi, trở về chúng ta liền đem

việc hôn nhân của Ngũ ca định ra, lại vì con chọn một cọc hôn nhân. Con đừng

sợ, có ta ở đây, tất nhiên sẽ không để con phải chịu ủy khuất.”



Lâm Cẩn Dung nghe thấy những lời này, khí lực toàn

thân giống như bị rút hết, mềm nhũn tựa vào lòng Đào thị.