Thế Hôn
Chương 121 : Giận dỗi
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Chu thị cũng nhận ra không khí này, sợ hai người tính
tình bạo liệt sẽ nhịn không được làm mất mặt trước mọi người, cũng nhanh tiến
lên cầm chặt tay Lâm Ngọc Trân, kéo nàng đi về phía trước, ra vẻ không có việc
gì hỏi nàng: “Đã sai người đi gọi Lục Giam chưa?” Sau đó nhỏ giọng mắng: “Muội
muốn làm gì? Hồ đồ rồi sao?”
Lâm Ngọc Trân run run môi nói không ra lời. Trong lòng
nàng rất hận a. Nàng căn bản không nghĩ tới Dương thị sẽ cự tuyệt nàng, e ngại
Lục Vân không tốt hay sao. Cái gì Ngô Tương tính tình còn chưa ổn định, cái gì
Ngô lão ông nói là phải đợi Ngô Tương hai mươi tuổi rồi mới tính sau? Rõ ràng
đều là chối từ, rõ ràng chính là khinh thường Lục gia, cho rằng mình thấy người
sang bắt quàng làm họ. Nàng phi! Cái gì vậy, xem thường nhà nàng, nàng còn coi
thường nhà hắn đây! Nàng thật sự là không muốn nhìn thấy người Ngô gia. Nhưng
tức giận thì thế nào? Nếu lúc này không gặp, chẳng phải ngày sau cũng không gặp
người khác sao? Vì nữ nhi, nàng chỉ có thể giả bộ như không biết gì.
Nhưng chuyện này thật sự vô cùng nhục nhã! Bởi vậy lúc
nàng thấy Đào thị không quan tâm cùng Dương thị nói giỡn, trong lòng liền nhịn
không được nhớ tới lời La thị đã nói. Nàng ta nhận định Đào thị ở sau lưng phá
rối, cố ý hại nàng mất mặt, cố ý hại Lục Vân mất mặt. Cho nên tất cả uất hận
của nàng đều tính trên người Đào thị, không nghĩ tới Đào thị không có nửa điểm
chột dạ, cũng trừng mắt trả lại nàng. Sao có thể phá hỏng chuyện như vậy!
Dương thị thấy rõ, tiến lên cùng Chu thị sóng vai đi
tới, hào phóng thân thiết cùng Lâm Ngọc Trân nói chuyện: “Yên tâm đi, ta lúc
trước đã sai người đi thông tri Ngô Tương, nói hắn ở đại điện bên ngoài chờ
chúng ta. Khi đó Lục Giam cũng đang ở chung với hắn, đều biết rồi, sẽ không
chậm trễ. Hai hài tử này rất tốt, tương lai bọn họ sẽ làm rạng rỡ tổ tông đây.”
Dương thị ý tứ là, kết làm thông gia của nữ nhi bất
thành, Ngô Tương cùng Lục Giam rốt cuộc vẫn là đồng hương chi nghị, tương lai
cũng có thể giúp đỡ nhau. Nhưng nàng đã xem nhẹ lòng tự trọng háo thắng của Lâm
Ngọc Trân, chết non vài hài tử, không thể không dựa vào nhi tử của người khác
nhận làm con thừa tự để kế thừa hương khói cùng dưỡng lão. Lâm Ngọc Trân chính
là dựa vào tính tình không chịu thua, mới có thể chống đỡ được đến hôm nay.
Những lời này của nàng, trong tai Lâm Ngọc Trân nghe tới không phải cầu hòa
thỏa hiệp, ngược lại càng kích khởi sự tức giận của Lâm Ngọc Trân — nếu hai hài
tử kia tốt như vậy, vì sao ngươi còn không chịu đồng ý? Chẳng phải là ghét bỏ
Lục Giam không phải thân sinh nhà nàng, ghét bỏ nhà mẹ đẻ của Lục Vân không
tốt, không xứng với Ngô Tương.
Một lát sau, cửa mở, hai người nhanh đi vào, chỉ thấy
Lục Vân đưa lưng về phía hai người nằm ở trên giường, không nói được một lời,
thân thể vẫn không làm sao. Lâm Ngọc Trân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi,
Chu thị liền ôn nhu an ủi Lục Vân hai câu, hướng Lâm Ngọc Trân nháy mắt, tỏ vẻ
có chuyện muốn nói với Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân liền bảo Phương ma ma trông chừng Lục
Vân, đứng dậy cùng Chu thị ra bên ngoài. Chu thị trấn an nàng hồi lâu, thấy
nàng cảm xúc ổn định, mới nói: “Tam tẩu bảo ta hỏi muội, nàng đắc tội muội thế
nào, mà muội lại trừng nàng như vậy? Trong chuyện này có phải đã có hiểu lầm gì
không?” Thấy Lâm Ngọc Trân sầm mặt không nói lời nào, liền ý vị thâm trường
nói: “Tam tẩu muội có tính tình thế nào, muội và ta đều rõ ràng. Nàng cao hứng
hay không từ trước đến nay đều lộ ra mặt, cũng không giống như những người
khác, ở mặt ngoài đẹp mặt, sau lưng lại phá hỏng việc. Từ lúc nhóm chúng ta nói
đến chuyện này đến bây giờ cũng bất quá mới chỉ hai ngày, người trong nhà ta đã
làm gì, thì cứ điều tra. Nàng nếu thực sự làm cái gì, công công bà bà trước sẽ
không buông tha nàng.” Lại dừng một chút, thở dài: “Hiện tại muội cùng Tam tẩu
giận dỗi, Ngô Đại phu nhân cũng không để ý tới Nhị tẩu, bảo ta đứng giữa phải
làm sao bây giờ?”
Lâm Ngọc Trân lúc trước còn không có cảm giác, nghe
thấy mấy lời sau của nàng, mới nghiêm túc hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Chu thị thở dài, nói: “Cũng không chắc chắn? Chẳng lẽ
muội không chú ý tới, hai vị phu nhân Ngô gia cũng không để ý tới Nhị tẩu sao?
Ta suy nghĩ, có phải lúc trước nàng đã nói gì đó mạo phạm người ta hay không?
Hoặc là nghe lầm cái gì đó?”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Không thể nào?” Cũng
không khỏi nghĩ lại lời La thị nói lúc trước.
Chu thị thấy nàng còn che chở La thị, cũng hiểu không
thể hỏi được gì, nhân tiện nói: “Theo ý ta, chuyện nhân duyên là phải xem duyên
phận, ba nhà đều là thế giao, cũng không thể ngày sau không hề lui tới, nên
nhẫn thì phải nhẫn. Được rồi, muội đi lo cho hài tử, ta đi về trước.” Chậm rãi
suy nghĩ, lần này phải khiến yêu tinh giảo hoạt La thị này không thể trốn
thoát.