Thế Hôn
Chương 120 : Giận chó đánh mèo
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Lại nói hai mẫu tử Lâm Cẩn Dung cùng nhau đi về nghỉ,
đi được một lúc, đã thấy Lục Giam dẫn theo Trường Thọ đang đứng dưới một gốc
cây phong ngắm lá đỏ, thấy các nàng lại đây, liền buông cành lá cúi đầu hành
lễ: “Tam cữu mẫu, Tứ muội muội.”
Lâm Cẩn Dung cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu hoàn lễ,
Đào thị có vài phần thân thiết nói: “Ăn ngon miệng không? Sao còn không đi tắm
rửa thay quần áo?” Lục Giam cười nói: “Dạ được. Đa tạ Tam cữu mẫu quan tâm.”
Ý tứ trong lời này, Đào thị ngầm hiểu. Nàng thật sự
không biết Đào Thuấn Khâm đưa cho Lục Giam thứ gì, chỉ bảo Cung ma ma cẩn thận
đem qua, được nhận lời cảm tạ hay không cũng không quan tâm, không nghĩ tới là,
hắn vẫn một mình chờ ở nơi này hành lễ nói lời cảm tạ với nàng. Không thể không
nói, trong lòng nàng có chút hưởng thụ, liền cười nói: “Nhanh đi tắm thay quần
áo đi, chúng ta đi trước.”
Lục Giam cũng cười cười, không đề cập tới nhứng thứ
khác, thật sâu thi lễ, xoay người rời đi.
Trong núi im lặng, sư tiếp khách sắp xếp cho mọi người
nghỉ ngơi ở sân viện gần phía sau núi, thanh nhã im lặng, duy nhất không tiện
chính là các nàng lần này đến nhiều người, lại đang mùa dâng hương thịnh vượng,
không đủ viện để mỗi người các nàng nghỉ, vì thế nhóm nữ quyến Lâm gia đều
trong cùng một viện.
Lâm Cẩn Dung trở về phòng thoáng nằm xuống nghỉ, rồi
dậy tắm rửa thay quần áo, sau đó gọi Đào thị, ngồi ở phía trước cửa sổ chờ Đào
thị ăn vận chuẩn bị xong. Lúc này các chủ tử nghỉ trưa đều đã dậy, có thể nhìn
thấy nha hoàn ma ma cầm theo chậu nước lui tới qua lại trong viện, mơ hồ nghe
thấy có tiếng người xôn xao ở phòng Lâm Ngũ cách vách, ôn tồn nói: “Ngũ tiểu
thư, nên dậy thôi.”
Lệ Chi liền kề tai Lâm Cẩn Dung nói nhỏ: “Là Thạch
Lưu. Ngũ tiểu thư tính tình cũng thật nhỏ mọn, có gì tức giận ở nhà là được
rồi, cần gì xuất môn còn mang theo vẻ mặt này cho người ta nhìn? Xem nàng lúc
trước ở bàn cơm nói mấy lời kia, quả thực chính là làm hỏng không khí. Sao lúc
ấy tiểu thư không giải thích hai câu?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Cây trâm vốn là mang về từ Thanh
châu, mua chung từ một cửa hàng, quang minh chính đại, muốn ta giải thích cái
gì? Chẳng lẽ để ta nói, đều là ta chọn sao?” Có một số việc giải thích không rõ
ràng, càng giải thích càng phức tạp, huống hồ, lúc ấy những người đang ngồi ai
có tư cách yêu cầu nàng giải thích?
Lục Vân quay đầu, kinh hỉ nói: “Di, các tỷ đến khi nào
vậy? Ta mải nói chuyện với nương, vì vậy không nghe thấy tiếng bước chân.” Vì
thế theo thứ tự chào hỏi, biểu tình tự nhiên, tươi cười cũng cực kỳ sáng lạn.
Lâm Cẩn Dung mắt sắc nhận ra Lục Vân phu thoa một lớp
phấn mỏng, mà lúc trước nàng vốn không dùng đến son phấn. Lâm Cẩn Dung thật sự
vạn phần bội phục nàng, vừa gặp phải sự tình này, có thể mặt không đổi sắc tươi
cười, tự nhiên rộng rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Dương thị cùng Ngô Nhị phu nhân trao đổi ánh mắt, Ngô
Nhị phu nhân liền chủ động tiếp đón Lâm Ngọc Trân: “Sao không thấy Nhị phu nhân
nhà tỷ?”
Lâm Ngọc Trân che giấu sự giận dữ trong mắt, sắc mặt
ửng đỏ, cố gắng cương nghiêm mặt cười cười: “Nàng nói đau đầu, bảo chúng ta đi
trước, ngày mai nàng sẽ đi sớm thắp hương.” Ánh mắt nhìn gốc cây bên cạnh,
không liếc mắt nhìn bất kỳ ai.
Chu thị lúc trước còn nghi ngờ, thấy biểu tình rõ ràng
của nàng, không bằng người Ngô gia rộng rãi tự nhiên, cứng đờ như vậy không
khỏi khiến không khí mất thoải mái, liền phát huy tác dụng trưởng tẩu, cho bậc
thang để Lâm Ngọc Trân bước xuống: “Rốt cuộc đã cuối thu, không cẩn thận sẽ bị
lạnh. A Chỉ nhà ta cũng vậy, vừa mới sai người làm canh gừng, để ta bảo người
đưa đến cho Nhị phu nhân. Cô phu nhân có muốn uống một chén không?”
“Không cần, đa tạ Đại tẩu, ta vẫn khỏe.” Lâm Ngọc Trân
cười gượng một tiếng, đột nhiên quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Đào thị đang
cùng Dương thị nói chuyện.
Đào thị vô duyên vô cớ bị nàng trừng mắt nhìn, không
khỏi thầm nghĩ, bản thân ngươi không nhận ra sự thật, nữ nhi không có người
muốn, còn trách ta? Ta còn ở đây thay ngươi cùng người khác giao hỏa, ngươi lại
trừng ta? Vì thế cũng không chút khách khí trừng mắt lại.
Lâm Ngọc Trân bị nàng trừng lại, tức giận đến xanh
mặt, Lâm Cẩn Dung thấy tình thế không tốt, nhanh đứng vào giữa, ngăn chặn ánh
mắt hai người hận không thể ăn sống nuốt tươi lẫn nhau.
La thị ở một bên mắt lạnh nhìn, ung dung cầm khăn tay
nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi.