Thế Hôn
Chương 119 : Tự chịu
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Ước chừng mười dặm ngoài thành Bình châu có ngọn núi
Phượng Sí nổi danh, tên Phượng Sí này cũng là có chút lai lịch, chẳng những quả
núi hình giống như một đôi cánh đang giang rộng, mặt trên trồng nhiều cây
phong, thời điểm cuối mùa thu, hồng vàng xanh tím giao nhau, màu sắc rực rỡ, xa
xa nhìn lại như lông cánh phượng hoàng ánh sáng ngọc loá mắt, cho nên mới có mỹ
danh này.
Rừng cây phong phía bên trái cao hơn dầy đặc hơn phía
bên phải của núi Phượng Sí, chính là địa điểm tốt để ngắm cảnh phong diệp vào
mùa thu, nếu đến núi Phượng Sí ngắm phong diệp, tất nhiên sẽ đi về phía sườn
núi bên trái, mà Bình Tể tự thì an vị ở đây. Bình Tể tự là cổ tháp trăm năm,
thức ăn chay tinh mỹ nổi tiếng, trụ trì làm người khéo léo, giỏi về kinh doanh,
hương khói tất nhiên vô song cường thịnh.
Ngày thường, trong thành Bình châu không câu nệ phú
quý bần hàn, đều thích đến nơi này cống hiến tiền nhan đèn, đến thời điểm mùa
thu, những người đến ngắm cảnh phong diệp thuận tiện cầu Bồ Tát phù hộ lại rất
hiếm. Không nói tới tiền sai người đi chuẩn bị, phải ở trên núi thư thư phục
phục hầu hạ trong lúc hưởng thụ cảnh đẹp mỹ thực, trên cơ bản là chuyện không
có khả năng.
Mà ngày hôm nay, sáng sớm ở Bình Tể tự đã mở cửa bận
tiếp khách, tiểu sa di (chú tiểu) xếp đặt
các thứ, im lặng dọn dẹp sân, chuẩn bị nước suối rửa mặt cùng bàn đá, lại đốt
đàn hương, chuẩn bị nghênh đón gia quyến ba nhà nổi tiếng nhất thành Bình châu
là Ngô, Lục, Lâm lên núi bái phật lễ tạ thần đồng thời ngắm cảnh.
Ước chừng đến giữa trưa, một hàng cỗ kiệu dài theo thứ
tự tiến vào cửa chùa, sư tiếp khách ríu rít ân cần, hỏi thăm, dẫn vào, bố trí
cơm chay, bận rộn không ngừng. Mà khách hành hương nhìn thấy một đoàn nữ quyến
phú quý quần áo ngăn nắp tinh lệ, mùi thơm phác mũi, đầu đội đấu lạp, đại đa số
đều tự giác né tránh, cũng không dám lên tiến đến trêu chọc thị phi. Cũng có
người nhận ra đây là người nhà của thư sinh đỗ hàng đầu và hàng thứ hai ở Thái
Minh phủ năm nay đến dâng hương lễ tạ thần, đứng ở một bên lặng lẽ chỉ điểm
nghị luận, có người hâm mộ, cũng có người cười bảo gióng trống khua chiêng đến
nhiều người như vậy, đây là lên núi đánh hổ sao.
Nghe thấy lời nghị luận, nhóm nữ quyến càng tỏ ra
trang nghiêm túc mục, nhất cử nhất động đều hết sức cẩn thận. Lâm Cẩn Dung mặc
một thân váy lụa xanh ngọc, theo sát phía sau Đào thị, cúi đầu rũ mắt, nhìn
không chớp mắt. Lâm Ngũ, Lâm Lục, Lâm Thất, đám người Lục Vân cũng theo sát mẫu
thân nhà mình, không hề cười giỡn, không khí có vẻ thêm vài phần nặng nề.
Mà nam tử vốn không bị câu thúc nhiều như vậy, Ngô
Tương đi cạnh Lục Giam, cùng vài đệ tử cùng tuổi ở ba nhà Ngô, Lục, Lâm, không
La thị cười nói: “Hai nữ nhi kia của nhà ta thì tính
là gì, không hiểu chuyện, lại rất ngây thơ, vẫn là ngoại chất nữ nhi A Vân tốt
hơn. Vẻ ngoài xinh đẹp, lại có tài, hiếm có là đoan trang rộng lượng, có năng
lực lại hiền thục……”
Nàng khen ngoại chất nữ nhà mình, Dương thị há có thể
nói không tốt? Huống hồ Lục Vân xác thực cũng có hiền danh mỹ danh, vì thế cũng
theo khen ngợi: “Đúng vậy, A Vân thật sự là cô nương tốt hiếm có. Ta mỗi lần
nhìn thấy các muội nuôi dưỡng nữ nhi, trong lòng đều vô cùng yêu thích, luôn
tiếc nuối bản thân không có phúc khí kia.”
Ai nha, càng nói càng thuận lợi, La thị đắc ý: “Tỷ tỷ
muốn có nữ nhi ngoan vừa lòng đẹp ý, tâm nguyện này cũng không khó, thật sự rất
đơn giản, cưới một nhi tức tốt là được, không biết Ngô Tương nhà tỷ đã có đính
ước chưa?”
Thấy nàng đột nhiên vòng vo rồi chuyển chủ đề như vậy,
Dương thị trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cũng không thể nói cho có lệ, dù sao
mấy nhà hiểu rõ lẫn nhau, không thể gạt được, đành phải cười nói: “Không có.
Hắn tính tình còn chưa ổn định……”
La thị mới nghe nàng nói không có, liền khẩn cấp nói:
“Làm mai cũng nên làm sớm, đem việc hôn nhân định ra, tính tình hắn tất nhiên
sẽ trở nên ổn định. Hai nhi tử nhà ta đều là như vậy.”
Dương thị cười: “Đúng thế.”
La thị thấy nàng không hề phản cảm, liền đánh bạo nói:
“Không dối gạt tỷ tỷ, ta hôm nay là muốn làm một chuyện tốt. Cô phu nhân nhà ta
vẫn thấy Ngô Tương nhà tỷ là một hài tử tốt……”
Dương thị đã đoán được mục đích của nàng, lập tức thay
đổi sắc mặt, cũng không cố kỵ thất lễ, nhanh đánh gãy lời của nàng, gấp giọng
nói: “Làm sao vậy, Cô phu nhân nhà muội nhìn lầm rồi, chỉ có người trong nhà
chúng ta mới biết được, Ngô Tương tính tình thật sự khó bảo, cho nên không dám
dễ dàng làm mai cho hắn. Tổ phụ hắn nói, tốt nhất chờ hắn tròn hai mươi tuổi
rồi mới tìm, đỡ phải trì hoãn cô nương tốt nhà người ta, vì thế cũng không biết
đắc tội với bao nhiêu người.” Sau đó cố gắng nói thêm: “Canh giờ không còn sớm,
ta phải nhanh đi tắm rửa thay quần áo.” Nói xong hướng La thị thi lễ, rất nhanh
bước đi không thấy tăm hơi.
La thị nghẹn họng nhìn trân trối, đứng tại chỗ nữa
ngày mới phản ứng lại, đây là bị cự tuyệt rồi sao.