Thế Hôn

Chương 124 : Vô đề

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Đang trầm tư, Lâm Cẩn Dung đột nhiên quay đầu, ánh mắt

hai người không thể tránh né, Lục Giam đang muốn đối với nàng cười, đã thấy Lâm

Cẩn Dung mặt không chút thay đổi thu hồi ánh mắt, cũng không hề quay đầu lại

nhìn mình nữa.



Lục Giam rũ mắt xuống, lặng im một lát, một lần nữa

giương mắt nhìn cảnh sắc buổi sáng sớm. Hắn nhìn ngắm nghiêm túc, thực mê mẩn,

ánh mắt thật lâu cũng không chớp một cái. Thẳng đến khi một người trong cặp

song sinh nhẹ nhàng lại gần, cúi đầu gọi một tiếng: “A Vân……” Hắn mới quay đầu,

chỉ thấy một nữ hài tử đang khoác áo choàng nhũ đỏ bạc đính lông chim thật cẩn

thận nhìn Lục Vân, vẻ mặt quan tâm, thấy hắn nhìn qua, nàng hướng hắn e lệ ngọt

ngào cười, khuyên tai hình con cá bằng thủy tinh bên tai nàng nhẹ nhàng chớp

lên, vành tai bên trái có một nốt ruồi son tiên diễm ướt át.



Rốt cục thấy rõ, đây là Lâm Lục, Lục Giam nhẹ nhàng

hít một hơi, rất nhanh thu hồi mắt, nắm chặt lan can trước mặt, càng dùng sức

nhìn ngắm hồng diệp trên núi, nhìn ngắm khiến mắt trở nên mơ hồ cũng không chịu

quay đầu.



Lâm Lục trên mặt hiện lên một tia thất vọng không dễ

phát hiện, thu hồi ánh mắt quan tâm nhìn Lục Vân, Lục Vân thoải mái tươi cười.

Lâm Lục thấy nàng cười ôn hòa, liền cầm tay nàng, lại bị mồ hôi lạnh lẽo thấm

ướt trong lòng bàn tay nàng khiến kinh sợ, vừa nâng mắt đánh giá Lục Vân, đã bị

Lục Vân dùng sức giãy tay ra. Lục Vân rũ mắt nhìn chằm chằm tảng đá dưới chân,

nụ cười bên khóe môi còn chưa kịp thu hồi, trên mặt cũng đã tràn ngập lệ khí.



Lâm Lục sợ run một lát, lui về phía sau một bước, lặng

lẽ lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau lòng bàn tay vừa dính mồ hôi lạnh của Lục Vân,

nhưng cảm giác thấm ướt lạnh lẽo này dù thế nào cũng không biến mất, làm cho

người ta thực không thoải mái.



Lâm Ngũ thờ ơ lạnh nhạt, châm chọc loan loan khóe môi,

quay đầu bước đi: “Cũng đã sắp đến giờ, nên xuống núi thôi.” Có nàng đi đầu,

mọi người rất nhanh rời khỏi bãi đá, chia làm hai đoàn, trực tiếp hướng trai

đường dùng điểm tâm.



Đám người Dương thị còn chưa đến, trong trai đường có

nữ quyến hai nhà Lâm, Lục đã an vị. Lâm Cẩn Dung mới vào trai đường liền cảm

thấy không khí không đúng, Lâm Ngọc Trân lạnh mặt, hai tay đang cầm một ly trà,

thỉnh thoảng lạnh lùng liếc mắt nhìn La thị đang ngồi gần đấy, La thị cũng đang

cầm một ly trà, chậm rì rì uống, dường như không có việc gì nhìn xung quanh,

cũng không cùng Lâm Ngọc Trân đối diện, biểu tình trấn định tự nhiên.


thái vô giúp vui, ra sức làm nũng, thấy đám người Đào thị, Chu thị, sắc mặt Lâm

Thất còn có chút khó coi, Lâm Lục cũng vẫn tỏ vẻ cẩn thận.



Ngược lại Đào thị cùng Chu thị, trải qua chuyện này

quan hệ so với từ trước mật thiết hơn rất nhiều, mặc dù trong lòng vẫn đề

phòng, nhưng ngày thường cũng có thể thường xuyên ở chung một chỗ nói chuyện

thêu thùa, thậm chí còn hẹn sẽ cùng đi xem hôn sự của Lâm Dược Chi.



Cọc hôn sự này cũng là Lâm Tam lão gia tự mình chọn.

Hắn lúc trước vì chuyện Tôn Hồng Lí cùng Đào thị tức giận, nói qua không cần

Đào thị quản hôn sự của Lâm Diệc Chi, sau khi trở về quả nhiên tự nhờ người nơi

nơi hỏi thăm, không biết nhà này sử dụng thủ đoạn gì, lại lọt vào mắt hắn. Hắn

quyết định rồi bảo Đào thị đi xem tướng, Đào thị vốn định mặc kệ hắn, nhưng vì

sau đó sẽ lo liệu việc đính hôn cho Lâm Cẩn Dung, không khỏi phải chịu ủy khuất

một chút, quyết định đi xem nếu không có trở ngại gì thì quyết định luôn.



Đối phương chính là nữ nhi nông thôn một nhà giàu có

họ “Bình” ở phụ cận thành Bình châu, tên là Nhung Nhi, trong nhà đơn giản, song

thân vẫn còn, thân phận là tiểu nữ nhi, có tỷ tỷ đã xuất giá cùng hai ca ca đã

thành thân. Không biết chữ, nữ hồng cũng bình thường, nhưng lại là đích nữ,

dung mạo đoan chính, ngôn ngữ rõ ràng, tuổi cùng Lâm Diệc Chi tương đương, đồ

cưới mặc dù không thể so sánh với các nhà giàu trong thành Bình châu, nhưng phụ

mẫu cũng rộng rãi, nhà trai đưa bao nhiêu thì chuẩn bị bấy nhiêu, còn dâng lên

một phần đồ cưới không thua gì trưởng nữ — bốn trăm mẫu ruộng tốt, một trăm mẫu

đất trồng đủ loại cây cối, cộng thêm một gian mặt tiền cửa hiệu, một phần gia

sản và trang sức.



Việc hôn nhân như vậy Đào thị lúc trước sẽ cảm thấy

chướng mắt, nhưng trước khác nay khác, Đào thị yên lặng, thấy xem tướng không

có trở ngại, về phần phẩm hạnh thế nào, dù sao là Lâm Tam lão gia tuyển chọn,

cũng không thể trách nàng. Liền trưng cầu hỏi ý tứ Chu thị, Chu thị tất nhiên

nói cũng được. Sau khi trở về Đào thị liền chọn cơ hội đề cập cửa hôn nhân này

với Lâm lão thái thái, Lâm lão thái thái nghe xong, thản nhiên nói: “Con và lão

Tam đều cảm thấy tốt, ta cũng không có gì để nói. Đi nói với công công của con,

hắn nói có thể, là có thể thôi.”



Nhưng khi đến nơi của Lâm lão thái gia, Lâm lão thái

gia ban đầu có chút ghét bỏ, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng lại đồng ý.