Thế Hôn

Chương 125 : Nhìn thấu

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Đến lúc tin tức rơi vào tai Lâm Cẩn Dung, đã là thời

điểm châm đèn.



Lệ Chi nhịn không được cảm thán: “Ngàn chọn vạn tuyển,

nhưng lại liền tuyển một mối hôn nhân như vậy.” Quả nhiên trừ bỏ là đích nữ

cùng song thân vẫn còn, muốn cái gì cũng không có, căn bản không thể đánh đồng

với Tôn Hồng Lí.



“Chỉ có thể nói là duyên phận.” Lâm Cẩn Dung kỳ thật

cũng đã nghi hoặc. Lúc trước nàng không phải không biết việc này, lại không

biết Bình gia là tình hình như vậy. Nàng cũng không rõ Lâm Tam lão gia nghĩ như

thế nào, Bình Nhung Nhi này hoàn toàn không phù hợp với ba điều kiện Lâm Tam

lão gia đã yêu cầu về xuất thân dòng dõi, đồ cưới nhiều, còn phải có nhân phẩm

tốt. Chỉ có thể hoài nghi người nọ là Hoàng di nương tự mình nghĩ cách hỏi

thăm, rồi thông qua Lâm Tam lão gia, hoặc là, kỳ thật bọn họ đã vụng trộm giấu

diếm Đào thị một việc gì đó.



Không đợi Lâm Cẩn Dung suy nghĩ cẩn thận, Hoàng di

nương đã tới, theo thường lệ đến đưa thịt viên hoa quế cho nàng.



Hoàng di nương mặc dù thoa phấn, nhưng cũng không thể

che giấu ánh mắt tiều tụy. Đám người Quế ma ma cùng Lệ Chi tiến lên chúc mừng

nàng, cũng không thấy nàng có bao nhiêu vui vẻ, cười cũng cực kỳ miễn cưỡng.

Lâm Cẩn Dung âm thầm lấy làm kỳ quái, thầm nghĩ Hoàng di nương sao cũng không

vừa lòng với cọc hôn sự này, chẳng lẽ là Lâm Tam lão gia một mình tự thúc đẩy?

Vì thế còn có vài phần tò mò: “Chúc mừng di nương. Phu nhân nói ít ngày nữa sẽ

đưa lễ.”



Hoàng di nương thập phần miễn cưỡng kéo khóe môi cười

cười, thật cẩn thận nói: “Nô tỳ muốn cầu tiểu thư hỗ trợ. Lúc trước nô tỳ đã

từng nói qua với tiểu thư, muốn thay lão gia cùng phu nhân phân ưu, tiểu thư đã

biết rõ, còn giúp nô tỳ đổi tiền, hiện nay đúng là lúc dùng đến số tiền kia.

Còn thỉnh tiểu thư giúp nô tỳ nói rõ nguồn gốc số tiền này trước mặt phu nhân.”



Lâm gia thiếu gia tiểu thư kết hôn đều có lệ, đồ cưới

của tiểu thư cao gấp hai sính lễ của thiếu gia, con chính thê lại so với thứ

xuất cao gần gấp đôi. Lâm Diệc Chi là con vợ kế, tính toán cũng sẽ không vượt

qua một ngàn quan tiền, số tiền này cũng không dùng toàn bộ để làm sính lễ, còn

phải ứng phó các việc chi tiêu như quà tặng cùng với tiệc cưới, vì hôn sự cần

tổ chức chu đáo, nhóm chủ mẫu bình thường đều tốn công sức bỏ tiền của vào tiệc

cưới, chân chính tập trung cho sính lễ kỳ thật không nhiều lắm, ngày sau chỉ

dựa vào mấy trăm mẫu ruộng cùng một gian hàng của Bình thị, Lâm Diệc Chi có thể

có cuộc sống tốt lành thế nào? Không khỏi phải cần người trợ cấp.


bạc như vậy? Coi ta thành cái gì đây?” Chén trà cầm trong tay đang muốn nện

xuống, đã bị Lâm Cẩn Dung ôm lấy.



Lâm Cẩn Âm cũng đi lên, tỷ muội hai người gắt gao đè

Đào thị xoa bóp ngồi xuống, ngươi một lời ta một lời, chậm rãi khuyên bảo: “Sự

tình đã đến tình trạng này, mẫu thân có nháo loạn cũng không thay đổi được gì,

cố nhiên có thể khiến nàng mất mặt, nhưng đối với chúng ta cũng đâu có ích lợi?

Cả đời cũng chỉ có một lần như vậy, không bằng biết thời biết thế, thành toàn

cho nàng. Mặt mũi đều là để cho người khác xem, có chút tiền ấy trợ cấp, hôn sự

có thể càng chu toàn, cũng không có ai nói mẫu thân không phải. Mẫu thân cần gì

phải từ chối số tiền này, số tiền vừa đủ cho sính lễ kia? Có sẵn không cần,

chẳng lẽ mẫu thân muốn chính mình lấy tiền ra trợ cấp sao?”



Đào thị nhớ tới lần trước Lâm lão thái gia thông qua

ma ma truyền lời đến, chậm rãi thuận theo, cắn răng nói: “Ta thành toàn cho

nàng!”



Qua thêm mấy ngày, Bình gia gửi thiếp đến, mặt trên

liệt kê đồ cưới, trong đó phía trên đầu chính là một đôi cổ đồng đỉnh, một đôi

cổ đồng di, Đào thị xem qua, trầm tư hồi lâu, hiểu được mấu chốt trong đó,

không khỏi cất tiếng cười to, gần hai mươi năm oán hận chất chứa trở thành hư

không, chỉ thấy hứng thú rã rời: “Miệng nói dễ nghe như vậy, nhưng chỉ vì một

món đồ chơi thế này mà nghị thân.”



Cung ma ma nghiêm trang nói: “Phu nhân, lời này của

người cũng không đúng, cổ đồng di cùng cổ đồng đỉnh nếu là xuất ra đi cầm cố,

cũng giá trị không ít tiền. Đồ cưới này kỳ thật cũng không tính là bạc bẽo.

Ngoại trừ dòng dõi, lại là đích nữ, thân gia trong sạch, đồ cưới đủ, lão gia

thấy việc hôn nhân này kỳ thật cũng khá được, lão thái gia không phải đã đồng ý

rồi sao.”



Đào thị cười lạnh nói: “Đúng là vậy. Vật như vậy, ta

tức giận cái gì? Hắn như thế nào không chết đi?”



Cung ma ma nghiêm mặt nói: “Phu nhân, người nên cẩn

thận lời nói. Bình gia này, nếu là ngày thường chỉ là mơ tưởng, lần này có thể

thành bất quá là vì lão gia tâm tình tốt. Nghĩ đến không phải càng khiến chúng

ta bớt việc sao.”



Đào thị thản nhiên nói: “Muốn nữ nhi cao gả (ý chỉ Bình gia muốn

gả cho nhà có thế lực hơn), cũng có thể lý giải. Chỉ tiếc đã

chọn sai người.”