Thế Hôn

Chương 129 : Lưu ly

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lâm Ngọc Trân thực nóng nảy: “Nàng quá tham tiền!

Trong lần ấm lô hội nhi tức thưởng cho nàng châu sai bằng thủy tinh, nhưng nàng

lại lấy giá mười lượng vàng bán cho Lâm Lục! Quả thực không ra thể thống gì!”



Lục lão ông thản nhiên tiếp lời: “Ta biết. Còn có cái

gì nữa?” Đúng là ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều.



Thái độ của hắn càng ngày càng cứng rắn, càng ngày

càng khó chịu, cơ hồ đã không thể cứu vãn, Lâm Ngọc Trân tuyệt vọng nắm lấy tia

hy vọng cuối cùng: “Nàng bất kính với ta! Tính tình giống mẫu thân của nàng,

rất mạnh mẽ bạo liệt, cũng không biết nhìn tình thế, hiện tại mới chỉ là cô

chất cũng đã như vậy, tương lai là bà bà và nhi tức thì phải làm sao bây giờ?”



Lục lão ông vuốt râu không nói lời nào.



Rốt cục đã có cơ hội biến chuyển! Lâm Ngọc Trân thở

dài nhẹ nhõm một hơi, thanh âm trở nên ôn nhu nói: “Công công, tính tình của

nàng cũng nặng nề quái gở, không thích xuất môn, không thích cùng bọn tỷ muội

chơi đùa……” Còn chưa nói xong, chợt nghe Lục lão ông cất cao thanh âm nói: “Như

vậy mới tốt, đỡ phải lắm mồm, bàn lộng nhàn thoại, trêu chọc thị phi! Miệng chỉ

dùng để ăn cơm nói chuyện không phải sao, vậy thì phải biết các gì nên nói, cái

gì không nên nói!”



Lắm mồm, bàn lộng thị phi? Lời này giống như có ý gì

khác chăng? Chuyện ở Bình Tể tự, tuy rằng nàng đã nghiêm lệnh không được truyền

ra ngoài, nhưng Tống thị cùng Lục Kinh đều ở đó, nếu thật sự có lòng đi hỏi

thăm, cũng không thể giấu giếm. Lâm Ngọc Trân trong lòng nhất thời nhảy nhót,

nhịn không được giương mắt nhìn về phía Lục lão ông, đã thấy Lục lão ông nghiêm

túc nhìn nàng, mắt cũng không chớp.



Hai người đối diện một lát, Lâm Ngọc Trân cuối cùng

bại trận, cúi bả vai, gục đầu xuống, thanh âm xuống cực thấp nói: “Công công

định khi nào đề cập đến vấn đề này? Bà bà đã biết việc này chưa?”



“Thời điểm thích hợp ta tất nhiên sẽ đề cập. Ai ta

cũng chưa nói chỉ mới nói với con, chính là để con biết trước mà chuẩn bị, có

một số việc nên xử lý thì trước tiên xử lý thỏa đáng, đừng để đến lúc đó lại

thêm phiền hà!” Lục lão ông cứng rắn nói: “Bà bà ta sẽ nói với nàng, nàng luôn

hiền lương thục đức, chưa bao giờ nghịch ý ta. Hôn sự của đích tôn trưởng tôn

là đại sự, nữ nhân há có thể có xen vào quyết định của nam nhân? Có đôi khi con

cũng nên rộng lượng, đừng ôm trong lòng mấy việc nhỏ, kia đối với chính bản

thân con cũng không có lợi.”



Lâm Ngọc Trân nhất thời không còn lời nào để nói. Lão

thái thái thuận theo lão thái gia chính là hiền lương thục đức, nàng làm nhi

tức càng không thể lắm miệng. Nàng mà lắm miệng, chẳng những không hiền thục,

lại còn nhỏ nhen, ngỗ nghịch trưởng bối, không bỏ qua cho Lâm Tứ tiểu bối. Mà

lão thái gia trước đó nói với nàng, đó là cho nàng mặt mũi, nếu chống đối,
Lục Vân tiến lên, tự nhiên thay Lục Giam ma mài mực:

“Ca ca, huynh có muốn biết ý của tổ phụ là ưng ai không?”



Lục Giam nhẹ nhàng buông bút: “Muội biết sao?”



Lục Vân mím môi cười: “Tóm lại là trong vài biểu tỷ

muội kia.” Đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp chớp: “Ca ca, huynh thấy ai tốt nhất?

Xem xem ta có thể giúp đỡ huynh được gì không?”



Lục Giam nhìn chằm chằm ngọn đèn một lát, thản nhiên

nói: “Chỉ cần nhân phẩm đoan chính là tốt rồi, giao cho các trưởng bối quyết

định đi.”



Lục Vân buông mặc đĩnh trong tay (vật mài mực), im

lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Tổ phụ ưng Tứ tỷ tỷ, mẫu thân lại vừa ý Lục tỷ

tỷ.”



Lục Giam quay đầu nhìn nàng: “Như vậy còn muội?”



Lục Vân ngẩn ra, lập tức nhỏ giọng nói: “Ở trong mắt

ta, các tỷ tỷ đều rất tốt, mặc kệ là ai làm tẩu tử, chỉ cần nàng tốt với ca ca,

tốt với mẫn thân, thì ta đều vui vẻ.”



Lục Giam gật gật đầu, tiếp tục cầm bút tập viết theo

mẫu chữ.



Lục Vân ở bên cạnh đứng hồi lâu, thấy hắn có lúc dừng

lại làm như muốn nói gì đó với nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói, mà là tiếp

tục càng không ngừng viết, càng không ngừng viết.



Xem ra cũng không thể hỏi được gì, Lục Vân cáo từ Lục

Giam, dọc theo hành lang dài chậm rãi đi trở về sân viện của mình, ra lệnh cho

Giản Nhi lấy hộp đựng trang sức trâm cài ra, chọn châu sai lưu ly mà Lâm Cẩn

Dung mang về từ Thanh châu soi dưới ngọn đèn nhìn kỹ.



Trên trâm cài có tạo hình đóa thược dược màu hồng, tay

nghề chạm trổ bình thường, nhưng màu sắc thật sự đẹp mắt, chỉnh thể cũng không

tệ lắm. Nàng nhìn chằm chằm châu sai kia hồi lâu, hỏi Giản Nhi: “Châu sai này

có phải cũng giống như châu sai mà Ngô gia Ngô Lăng tiểu thư mang trên đầu

không?”



Giản Nhi không tiện trả lời, ba phải nói: “Kỳ thật

trâm cài lưu ly ở Thanh châu cũng không đa dạng.”



Lục Vân trầm mặc một lát, nhẹ nhàng buông châu sai

xuống, phân phó nói: “Chọn quần áo thích hợp cho ta, ngày mai ta xuất môn muốn

đeo châu sai này.”