Thế Hôn

Chương 130 : Đông vũ

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Sáng sớm, mưa phùn róc rách, a khí thành vụ.



Mưa còn đọng lại trên lá cây tí tách rơi xuống thành

giọt nước, tảng đá bên đường được mưa gột rửa tỏa sáng, con đường nhỏ uyển

chuyển uốn lượn, có một người cầm chiếc ô lớn bằng thanh bố đang đi tới. Dưới ô

là nữ tử váy dài mềm mại, mái tóc đen mượt vấn kiểu đơn giản có cài một châu

sai bằng lưu ly tạo hình một đóa sơn chi ướt át kiều diễm, trên châu sai rủ

xuống những hạt châu giống như giọt mưa trong suốt, theo cước bộ vững vàng của

nữ tử chậm rãi đong đưa, càng làm nổi bật da thịt như tuyết, mắt ngọc mày ngài.



Lục Vân đứng ở trên đường đi về phía An Nhạc đường,

hơi hơi mị mắt, đánh giá Lâm Cẩn Dung đang chậm rãi đi về phía nàng. Cơ hồ đột

nhiên trong lúc đó, nàng phát hiện nữ hài tử tử luôn trầm mặc ít lời, có thói

quen ngồi ở một góc nghe người ta nói chuyện, bị người hỏi đến, cảm thấy hứng

thú mới có thể lộ ra một tia thản nhiên tươi cười giờ đã trổ mã thập phần đẹp

mắt.



Lục Vân không nhịn được lặng lẽ túm góc áo tố cẩm sắc

xanh nhạt trên người mình, chỉnh châu sai tạo hình thược dược bằng lưu ly màu

hồng trên đầu một chút, sau đó thẳng chiếc eo nhỏ, hướng tới Lâm Cẩn Dung lộ ra

tươi cười sáng lạn đến tận cùng: “Tứ tỷ tỷ.”



Thấy là nàng, Lâm Cẩn Dung lông mày nhẹ nhàng nhíu

nhíu, trong mắt toát ra vài phần kinh ngạc, lộ ra một tươi cười có vài phần bất

hòa: “Hóa ra là Vân muội muội, không nghĩ muội sớm như vậy đã tới đây.”



Lục Vân tất nhiên biết lúc này còn sớm, nàng bị tiếng

mưa rơi làm cho ngủ không yên, rất sớm đã rời khỏi giường, tỉ mỉ thu thập hồi

lâu, mà trời vẫn còn chưa sáng rõ. Nàng chỉ chỉ thực hộp sơn son trong tay Giản

Nhi nói: “Ta lại đây thăm ngoại tổ mẫu, trong nhà vừa mới làm chút bánh hoa

cúc, ước chừng là mẻ cuối cùng năm nay, đưa lại đây để mọi người nếm thử.”



“Đa tạ……” Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nói vậy chắc hẳn

muội còn chưa dùng điểm tâm? Ta sai người đi nói với phòng bếp một tiếng, đưa

thêm một phần điểm tâm tới được không?”



Rất biết lễ, thật sự chu đáo, nhưng Lục Vân rõ ràng cảm

thụ được vẻ bất cần không để ý – so sánh với các Lâm gia tiểu thư khác, Lâm Cẩn

Dung đối với nàng không phải thực sự cảm thấy hứng thú, cũng không coi trọng.



Nàng vô cùng nghiêm túc đánh giá Lâm Cẩn Dung một

phen, nói: “Cám ơn Tứ tỷ tỷ, ta đã dùng qua.” Đè thấp thanh âm, có chút đột

ngột cười: “Nghe nói cữu mẫu đã thay tỷ xem tướng người ta?”



Lâm Cẩn Dung lông may khẽ nhướn thành một độ cong

tuyệt đẹp, trong ánh mắt lộ ra vài phần ý cười: “Không biết.”


sáng sớm trời mưa còn tới thăm ta, lại đây ngồi cạnh ta.”



Lục Vân cũng liền cười hì hì đi qua. Lâm lão thái thái

lôi kéo nàng hỏi, vốn muốn an ủi nàng, nhưng trước mặt các nhi tức tôn nữ lại

không tiện nói rõ. Chu thị liền cùng Đào thị nháy mắt, mọi người đứng dậy cáo

từ, để Lục Vân cùng Lâm lão thái thái nói chuyện.



Thấy không còn người ngoài, Lâm lão thái thái ôm Lục

Vân vào lòng: “Hài tử ngoan, con phải chịu ủy khuất rồi.”



Lục Vân dùng sức mở to mắt, nhẹ nhàng đẩy Lâm lão thái

thái: “Ngoại tổ mẫu chớ khiến ngoại tôn nữ thương tâm, ngoại tôn nữ căn bản

không để ở trong lòng. Nhưng thật ra mẫu thân có chút để bụng, lần sau ngoại tổ

mẫu nếu gặp mẫu thân, còn thỉnh người khuyên nhủ nàng.”



Lâm lão thái thái nhịn không được khen: “Hài tử ngoan,

Ngô gia đó là có mắt không tròng.”



Lục Vân trầm mặc một lát, cười nói: “Ngoại tổ mẫu,

chúng ta không đề cập tới chuyện này được không? Con ngồi chơi với người một

lúc, rồi sẽ đi trở về.”



Lâm lão thái thái sao lại không đáp ứng? Tổ tôn hai

người nói một ít nhàn thoại râu ria, thẳng đến khi rời đi, Lục Vân cũng không

nhắc tới dự tính của Lục lão ông.



Lại nói đám người Chu thị ra khỏi An Nhạc đường, thấy

La thị rạng rỡ, Chu thị nhịn không được cười hỏi: “Nhị đệ muội đã gặp chuyện

tốt gì sao? Nói ra cho chúng ta cùng cao hứng được không?”



La thị mang theo vài phần đắc ý nói: “Là có chuyện

tốt, nhưng ta sẽ không nói với các tỷ muội.”



“Chậc…… Nhìn bộ dạng đắc ý này của muội ấy.” Chu thị

cười, ngầm nhéo Đào thị một phen, thấy La thị dẫn cặp song sinh vui vẻ đi xa,

mới thấp giọng nói: “Hơn phân nửa là hôm qua chạy đi gặp Cô phu nhân xin khoan

dung cầu tình đã thành công. Còn không biết nàng đã phải ăn nói khép nép thế

nào đây.”



Đào thị mỉm cười: “Cũng vì nữ nhi mà.”



Chu thị phẫn nộ nói: “Cũng chỉ thấy nàng không có việc

gì luôn thích gây chuyện thôi.”



Lâm Cẩn Dung ở một bên nghe, có chút đăm chiêu.