Thế Hôn

Chương 143 : Ấm áp

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lâm Cẩn Dung đối với năm nàng mười sáu tuổi có ấn

tượng đặc biệt khắc sâu, không chỉ là vì nàng năm ấy gả vào Lục gia, còn bởi vì

năm ấy đã xảy ra vài sự việc.



Đầu tiên là Lục Giam không hề tham gia cuộc thi. Lúc

trước hắn vốn cũng định đi, nhưng chính vị Chư Mộng Ngạc tiên sinh ẩn cư chốn

quê nhà này đã đề nghị hắn đọc sách thêm vài năm rồi hẵng đi khảo thí, cố gắng

phải giành lấy thành tích tốt nhất, dù sao khi đó Lục Giam cũng mới mười chín

tuổi, nhân sinh vừa bắt đầu. Với độ tuổi này của hắn, vô số người còn tại thư

viện khổ đọc, rất nhiều người cũng chưa thi qua kỳ thi phủ, đọc sách thêm vài

năm thì thành công càng nắm chắc hơn nữa. Đề nghị này tuy bảo thủ nhưng cũng

đúng trọng tâm, Lục lão ông trải qua thâm tư thục lự (suy xét kỹ càng), ủng

hộ lời đề nghị của Chư tiên sinh, vì thế Lục Giam ở nhà thành thân, sinh con,

đọc sách, mãi cho đến năm nàng mười chín tuổi, hắn mới dự thi.



Một sự kiện khác chính là về Ngô Tương. Thần đồng ở

Bình châu này đã giành giải Trạng nguyên của Thái Minh phủ, vô số người tha

thiết mong mỏi hắn sẽ đỗ cao, đem vinh quang trở về. Không phải hắn không đỗ,

mà hắn căn bản không thể đi vào trường thi. Đồn đãi là hắn ở kinh thành đắc tội

con nhà quyền quý, tình huống cụ thể nàng cũng không rõ ràng, nhưng tóm lại là

chọc phiền toái, Ngô gia Đại lão gia cùng Ngô Phương khẩn cấp đến kinh thành, ở

kinh thành ngây người gần hai tháng mới có thể đem hắn mang trở về, lúc ấy Lục

Giam còn cố ý thiết yến thỉnh hắn giải sầu, nàng cũng từng an ủi hắn, nhưng Ngô

Tương lại không thèm để ý, vẫn chưa vì vậy mà thu liễm bớt sự ngông cuồng đi

một chút. Bất quá hắn sau này đã thi đỗ, kết quả cũng rất tốt, được giữ lại

kinh thành. Về phần tiếp đó, hắn ở kinh thành có cuộc sống thế nào, nàng cũng

không biết, chỉ biết rằng trước khi nàng chết, hắn cũng chưa hề thành thân.



Sang năm chính là năm dự thi, nàng có lẽ nên nhắc nhở

Ngô Tương một chút, bảo hắn khi vào kinh dự thi phải cẩn thận, đừng chọc phiền

toái. Nhưng năm đó cụ thể đã xảy ra sự tình gì, nàng không biết rõ. Có nên nhắc

nhở hay không, nhắc nhở như thế nào? Đây đều là vấn đề. Lâm Cẩn Dung không khỏi

lâm vào trầm tư



Bên ngoài một trận tiếng bước chân cùng tiếng cười nói

truyền đến, Miêu Nha đi vào báo: “Mấy người Lão thái gia đã trở lại, phu nhân,

có lập tức dâng đồ ăn lên không?”



Đào thị cười nói: “Dâng đồ ăn lên đi. Cũng giống như

bữa trưa, bàn tiệc của nam nhân vẫn bày ở chỗ này, nhóm nữ quyến thì bày ở đông

viện, đừng rề rà, tay chân lanh lẹ chút, ăn xong còn phải trở về.”



Mọi người nhất thời một trận rối ren, Lâm Cẩn Dung

lánh đi ra ngoài, đi tới cửa viện, vừa vặn gặp Lục Giam dẫn Lâm Thận Chi tiến
gia tiểu Thất lang, chẳng những là biểu đệ của con, cũng là thê đệ tương lai

của con đúng không? Nhìn con có vẻ lo lắng cho hắn. Ta vốn ngại hắn tuổi còn

nhỏ, muốn nhà hắn hai năm nữa mới đưa đến, nhưng cũng vì nể mặt con, cố ý mở

tiền lệ này.”



Việc hôn nhân này mọi người đều biết, nhưng Chư tiên

sinh cũng là lần đầu tiên nhắc tới. Liên tưởng lại hành vi ban ngày của mình,

Lục Giam mặt đột nhiên đỏ lên, đứng dậy nói: “Đệ tử……”



Chư tiên sinh hướng hắn khoát tay áo: “Ngồi đi, đừng

câu thúc lễ nghĩa. Việc hôn nhân này rất được. Lâm gia Tam phu nhân cùng Tứ

tiểu thư tại đây từ trước đến nay đều có hiền danh, ta vừa rồi lại nghe đầy tớ

kể lại, Lâm Tam phu nhân vừa giúp nữ tử họ Hà ở Thanh Lương tự kia, đây mới là

làm việc thiện tích đức. Rất được.”



Lục Giam nghe hắn khen ngợi hai lần, dần dần trầm tĩnh

lại: “Đệ tử nhất định sẽ đốc thúc Thận Chi học hành, sẽ không cô phụ khổ tâm

của tiên sinh.”



“Việc đọc sách, ta từ trước đến nay đều tuân theo một

quan điểm. Có thể đọc không nhất thiết phải đọc, sẽ đọc không nhất thiết phải

quá mức. Không thể cưỡng cầu. Dạy hài tử học bài viết chữ, vốn cũng chỉ hy vọng

bọn họ biết được thế nào là vinh nhục, học được cách làm người mà thôi.” Chư

tiên sinh cười: “Tìm con đến, là muốn cùng con nói một chút chuyện khoa cử. Con

tính thế nào? Sang năm định đi dự thi không?”



Lục Giam nghe lời này của hắn, dường như có hai tầng ý

nghĩa, suy tư một lát, đứng dậy thở dài nói: “Không biết ý của tiên sinh là…?”



Chư tiên sinh nói: “Ta đề nghị con lần sau mới đi dự

thi. Đương nhiên, không phải nói con lần này không thể thi đỗ, nhưng ta thấy

không quá nắm chắc, rất có thể sẽ đỗ, nhưng kết quả sợ chỉ là tạm được. Nếu con

bỏ công thêm vài năm, tất nhiên có thể đứng hàng nhị giáp. Con còn trẻ, nhân

sinh vừa bắt đầu, nhẫn nại một chút đối với con chỉ có lợi. Chính con ngẫm lại

đi, cũng cùng tổ phụ con thương lượng một chút, suy nghĩ cẩn thận xong thì đến

nói với ta. Nếu như không đi, về sau cũng không cần cùng Chu Mại viết văn, ta

sẽ tìm sách khác cho con đọc.”



Lục Giam thi lễ, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài. Trở lại

trong phòng, nhớ tới đánh cuộc giữa mình và Ngô Tương, không khỏi nhíu mày. Hắn

tự biết thiên phú không bằng Ngô Tương, chủ yếu dựa vào khắc khổ cố gắng, trong

cuộc thi lần này, Ngô Tương tất nhiên sẽ đi, nếu là miễn cưỡng ứng chiến, vẫn

nên tham dự hay là hoãn lại đây?