Thế Hôn

Chương 142 : Yên tâm

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Trong hương khói lượn lờ, Đào thị vô hạn thành kính

quỳ sát trước tượng phật, trong miệng lẩm bẩm. Lâm Cẩn Dung quỳ gối trên bồ

đoàn cách đó không xa, im lặng nhìn Phật tổ kim quang sáng lạn, mỉm cười nhìn

chúng sinh, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất, nếu để nàng một lần nữa trở

lại cõi đời này, vậy cầu xin nhất định phải phù hộ nàng sống sót.



Thật lâu sau, Đào thị dừng lại, vươn tay về phía Lâm

Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy đỡ nàng, Đào thị thống khổ nhíu mày: “Già

rồi, bất quá chỉ quỳ trong chốc lát, đi đứng đã có chút tê rần.”



Lâm Cẩn Dung liền cười: “Tổ mẫu cùng hai vị bá mẫu

tuổi còn lớn hơn người nhiều, cho nên các nàng quỳ lạy không dậy nổi.”



Đào thị nhẹ nhàng thở dài: “Là vì các nàng giờ phút

này không có niệm tưởng giống như ta. Nếu các nàng có điều cầu xin, con xem dù

thế nào các nàng cũng phải quỳ lạy!” Khác với Đào thị và Lâm Cẩn Dung, đám

người Lâm lão thái thái bất quá chỉ gửi tiền công đức cho đức phật, sau đó muốn

ngắm ôn tuyền, xem cổ bia, nghỉ tạm uống trà, thật sự đúng là du xuân ngắm hoa.



Một bên lão ni cô Trí Bình nói: “Phu nhân, lòng thành

kính cùng cầu xin của người Phật tổ đều có thể nghe thấy.”



Một nữ tử trẻ tuổi mặc áo bố tăng bụi bặm, vẫn còn để

tóc dài, hai tay làm chữ thập hành lễ: “Sư thúc, lão thái thái các nàng đã nghỉ

ngơi xong, muốn ra sau núi ngắm hoa, sư phụ bảo ta tới thỉnh nhị vị nữ thí

chủ.”



Nữ tử này đại khái hơn hai mươi tuổi, da ngăm đen,

khóe mắt đã có chút nếp nhăn, trên nét mặt mang theo vài nét đau khổ. Lâm Cẩn

Dung lần trước đến không thấy nàng, không khỏi nhìn lâu hơn một chút. Nữ tử kia

cảm giác được ánh mắt nàng, nhợt nhạt cười, im lặng đi vào thu dọn trong đại

điện.



Đào thị liền hỏi Trí Bình bồi ở một bên: “Đây là đệ tử

mọi người mới thu nhận sao? Vì sao lại xuất gia?”



Trí Bình vội niệm a di đà phật, sau đó thấp giọng nói:

“Tam phu nhân, nàng họ Hà, đây cũng là người đáng thương. Trong nhà nghèo,

thiêu thùa may vá giúp đỡ huynh trưởng chuẩn bị sính lễ cưới thê, chính mình

lại không gả đi được, còn phải một ngày một đêm làm công phụ giúp gia đình, phụ

mẫu không còn, cùng ca tẩu ầm ỹ, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, suốt đêm chạy

tới muốn xuất gia, trong nhà cũng không có ai tới tìm. Ta cùng sư tỷ thấy nàng

đáng thương, cũng không phải thật tâm muốn xuất gia, không đành lòng để nàng đi

theo cửa phật kham khổ cả đời, vì vậy không cho nàng cắt tóc. Chúng ta là người

xa lánh hồng trần, không thể làm được gì, phu nhân thiện tâm, nếu có nhà nào

không cần đồ cưới, thúc đẩy giúp đỡ cũng là một chuyện công đức.”



Đào thị thở dài: “Thói đời ngày nay, không cần đồ cưới

được bao nhiêu người đây? Người nghèo không phải cũng không cưới thê được hay


Lâm Cẩn Dung thấy hắn trở về báo tin là giả, cố ý đến

khoe khoang để người ta ngột ngạt mới là thật, ở một bên ngồi nhìn một lát, cảm

thấy không thú vị, cũng ngăn cản không được, liền đứng dậy nhìn hành lý của Lưu

Nhi đã thu thập thỏa đáng hay chưa, chơi với Lưu Nhi một lúc, lại đi tìm Đào

thị, giúp đỡ chuẩn bị cơm chiều.



Đào thị tâm tình rất tốt: “Phụ thân con vẫn còn đang

khoe khoang sao?”



Lâm Cẩn Dung chỉ huy bọn nha hoàn dọn bát đũa: “Vâng.”



Về phương diện này, Đào thị cùng Lâm Tam lão gia cũng

giống nhau, liền cười nói: “Chúng ta cũng nên hãnh diện một hồi. Ta nhịn hơn

hai mươi năm, cuối cùng đợi đến ngày hôm nay.”



Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Ngày sau đợi Thất đệ tên

đề bảng vàng, đó mới là thời điểm chân chính hãnh diện.”



Lúc trước chính mình chẳng phải cười nhạo Lâm Ngọc

Trân, khen Dương thị trầm ổn đó sao? Tại sao giờ phút này đã phạm phải sai lầm

này? Đào thị nhất thời thu liễm tươi cười, ngượng ngùng nói: “Sự tình tuy rằng

không lớn, nhưng cũng là một chuyện đáng cao hứng.” Ngữ khí biểu tình có chút

không phục biểu hiện vừa rồi của mình, thậm chí tăng thêm vài phần ngưng trọng.



Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đúng là đáng giá cao hứng.”

Bọn họ không biết thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện gì, chỉ có nàng biết, cho nên

bọn họ kỳ thật đều không rõ nàng mới thật sự là người cao hứng.



Đào thị trầm mặc một lát, lại nói: “Hài tử Lục Giam

này rất được. Nói thật, để Thất đệ con đi xa đến đây đọc sách như vậy, ta thật

sự lo lắng, ít nhiều có hắn trông chừng, ta mới yên tâm.”



Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng có ý tứ gì, khóe môi mang

theo thản nhiên tươi cười: “Thất đệ cũng nên dựa vào chính hắn, không thể mọi

chuyện đều dựa vào người khác, nếu không về sau phải làm sao bây giờ?”



“Đúng vậy, Lục Giam sang năm sẽ đi thi, cũng không thể

quản hắn bao lâu.” Đào thị giật mình nhớ tới, trên mặt lại mang theo hy vọng:

“Hài tử này kiên định nghiêm túc, lại khắc khổ, sang năm nhất định có thể tên

đề bảng vàng.”



“Vâng.” Lâm Cẩn Dung phụ họa lên tiếng. Nhưng nàng

biết Lục Giam sang năm sẽ không tham dự kỳ thi này.