Thế Hôn

Chương 150 : Hôn kỳ

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Thời điểm Lâm Cẩn Dung biết được Lục lão ông khởi

xướng mọi người góp tiền mua đất bị nhiễm mặn ở Bình châu, Thanh châu, dự bị đi

đả động tân nhậm chức của Thái Minh phủ biến chúng trở thành ruộng tốt, nàng

đang ngồi nói chuyện với nữ quyến thương nhân họ Mạnh cùng Đào thị.



“Hài tử Lục Giam này thật nghiêm túc, cữu phụ con đồng

ý góp tiền, nhưng mà trong nhà lại không có người có thể ra mặt đi làm chuyện

này, chỉ có thể vì hắn phái quản sự dẫn đường. Mà hắn là người đọc sách da mặt

mỏng, sẽ không vui làm loại sự tình này đâu, ai ngờ hắn đi theo quản sự kia,

lần lượt đăng môn bái phỏng người ta, bất quá chỉ vài ngày, đã làm việc rất thỏa

đáng.”



Nghe Đào thị lải nhải, Lâm Cẩn Dung có chút hoảng hốt,

thời điểm vu điền như nàng mong muốn sắp tới, nhưng nàng cao hứng không nổi. Có

điều nhìn thấy Đào thị ánh mắt sáng long lanh, rất nhanh nàng liền quyết định

nên vui vẻ, dù sao Đào thị cùng Lâm Thận Chi, Đào gia đều có lợi, mà điền sản

cũng đều là của nàng. Đợi đến ngày nào đó, nàng sẽ tự xử lý nó, nàng không

muốn, ai cũng đừng nghĩ đến việc đụng vào.



Mùa đông năm nay, tân nhậm chức của Thái Minh phủ vừa

được đề bạt thì đại sự thứ nhất chính là thu thập dân công, xây dựng mương dẫn

nước, chuẩn bị dẫn nước sông Chử giang về nơi đất mặn, tạo nên vạn khoảnh màu

mỡ ruộng tốt. Hiệu lệnh vừa ra, chiếm được sự ủng hộ nhiệt liệt của phú hộ thế

gia ở Bình châu, Thanh châu.



Đông đi xuân đến, lại là một năm nữa trôi qua.



Đại niên sơ nhị, quan hệ thân cận đã bắt đầu đăng môn

chúc tết. Trong ngày này, nhóm nữ quyến Lâm gia đều mặc quần áo mới, đeo trang

sức đẹp nhất, vây quanh bên người Lâm lão thái thái, vui vẻ thoải mái mà tiếp

đãi khách nhân tới cửa bái phỏng.



Giờ Tỵ, Lâm Cẩn Dung ăn vận trang phục chỉnh tề đúng

giờ xuất hiện ở trước cửa An Nhạc đường. Tùy tay muốn tiến lên ân cần vấn an,

lại có tiểu nha hoàn nhanh nhẹn thay nàng vén mành, được Lệ Chi giúp nàng cởi

bỏ áo choàng màu hải đường đính lông chim, chậm rãi tiến vào.



Cách qua bình phong sơn thủy, nàng nghe thấy bên trong

có thanh âm cực thấp nói chuyện, điều này chứng tỏ đại bộ phận người còn chưa

tới. Tại đây toàn gia sung sướng, mọi người đều buông lỏng, dù sao đã quy củ

một năm, chính là mấy ngày nay có thể vui vẻ, cho dù là lão thái thái cũng muốn

ngủ nhiều hơn một chút, huống chi những người khác? Dù sao trì hoãn đến vài

bước lão thái thái cũng sẽ không so đo.



Nhưng sau khi chuyển qua bình phong, nàng lại giật
Lâm Cẩn Dung lẳng lặng nghe, không nói được một lời.



Lâm Ngũ bất mãn nói: “Ta nói nhiều như vậy, sao tỷ

không đáp lại một câu?”



Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn nàng: “Muội muốn ta nói

cái gì? Cùng muội mắng người khác sao?”



Lâm Ngũ không được tự nhiên xoay người sang chỗ khác:

“Đúng, ta đã đính ước với phu gia cách xa nơi này, ta thích nói xấu nàng thì

làm sao? Nàng xứng đáng.”



Lâm Cẩn Dung cũng không biện giải, im lặng chờ. Không

được bao lâu, cửa truyền đến thanh âm của Hạ Diệp: “Tiểu thư chúng ta có ở

trong này không?”



Lâm Cẩn Dung lập tức đứng dậy, vội vàng cùng Lâm Ngũ

nói một câu: “Ta đi đây.” Sau một lúc thoát khỏi Lâm Ngũ nhiệt tình lưu nàng

lại, vội vàng hướng tới phòng của Đào thị, thời điểm vào cửa tuy rằng cực lực

khống chế, vẫn nhịn không được có chút run rẩy: “Nương, như thế nào?”



Đào thị thử cười nói: “Mùa thu sang năm, mười chín

tháng chín. Tổ phụ con cùng Lục lão ông đã cùng xem lịch, đó là ngày lành, phải

chờ một chút.”



Lâm Cẩn Dung đột nhiên cảm thấy toàn thân cũng vẫn

chưa mất đi khí lực, tựa vào bàn ngồi xuống hồi lâu mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

Rốt cục không phải năm nay, nàng đã bỏ qua điểm mấu chốt đó, cuộc đời này, nàng

sẽ không gặp lại Ninh nhi nữa (kiếp trước Lâm Cẩn Dung cưới lúc tròn

16 tuổi là năm nay, vào cửa một năm sinh ra Ninh nhi rồi Ninh nhi chết. Kiếp

này 2 người thành thân muộn hơn 1 năm)



Đào thị lo lắng nhìn nàng: “A Dung?”



Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu hướng nàng cười: “Nếu đã là

sang năm, tại sao hiện nay đã bàn đến?”



“Vốn là tưởng mùa thu năm nay, ta cự tuyệt, còn vài

thứ chưa chuẩn bị tốt. Bọn họ vốn không chịu, sau đó Lục Giam cùng Lục lão ông

đi ra ngoài một chuyến trở về, Lục lão ông liền đáp ứng. Hài tử này thực biết

cách săn sóc. Đào thị nói liền một mạch, đã thấy Lâm Cẩn Dung vẫn cười, biểu

tình cũng không có gì thay đổi, không khỏi liền khe khẽ thở dài, rốt cuộc có

nghe vào đầu hay không đây?