Thế Hôn

Chương 151 : Vấn vương

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


“A Dung……” Đào thị xoa xoa huyệt thái dương, nàng có

loại xúc động, muốn vươn tay đem khóe môi vẫn đang nhếch lên của Lâm Cẩn Dung

kéo rủ xuống. Nàng không thể nói vì sao, Lâm Cẩn Dung gần đây vẫn đều làm rất

tốt, nhưng nàng chính là cảm thấy có chút không nỡ.



“Con biết, hắn xác thực không sai.” Lâm Cẩn Dung quay

đầu đẩy cửa sổ: “Lại có tuyết rơi rồi.” Nhìn một hồi, hì hì cười: “Lại có

khách, xem Cung ma ma cười tươi như hoa vậy, ta đoán hẳn là Tam ca cùng Lưu

Nhi.” Vừa qua năm mới, Lâm Thế Toàn đem Lưu Nhi đi ra ngoài chơi.



Quả nhiên Cung ma ma vén mành lên liền cười nói: “Phu

nhân, Toàn thiếu gia mang theo Lưu tiểu thư tới chúc tết người.” Lại nói: “Toàn

thiếu gia này cũng thật là, tặng cho lão nô một kiện vải rất đẹp để may đồ. Lão

nô nói không cần hắn lại còn tức giận.”



Đào thị cười nói: “Hắn bảo ngươi nhận lấy, khách khí

cái gì? Mau mời bọn họ vào. Đi gọi Thất thiếu gia tới. Vài ngày không gặp Lưu

Nhi, ta cũng nhớ nàng.”



Lâm Cẩn Dung chạy nhanh đứng dậy sai người bày biện

kẹo nước trà điểm tâm, không chỉ là Đào thị nhớ Lưu Nhi, chính nàng cũng vậy.



Một lát sau, Lưu Nhi mặc áo đỏ thẫm mới tinh được Lâm

Thế Toàn ôm tiến vào, chạy lên tươi cười hành lễ chúc tết Đào thị. Đào thị đưa

cho mỗi người một hà bao nặng trịch, đem Lưu Nhi ôm vào trong lòng, đưa mắt

nhìn lại, thấy Lâm Thế Toàn hôm nay không giống ngày xưa, trên đầu mang ô sa

khăn trùm đầu, mặc áo choàng màu xanh nhạt viền lông sóc, bên hông có đeo dây

kết cẩm đen, dưới chân đi đôi hài da ấm áp, đều là đồ mới tinh, cả người cao

lớn ngọc thụ, nhã nhặn trắng trẻo, không khỏi liền cười nói: “A Toàn năm nay

tuổi mụ hai mươi rồi đúng không, có ý tưởng gì chưa, để thẩm thay ngươi tính

toán một chút?”



Lâm Thế Toàn bị hù dọa lập tức đứng dậy, mặt đỏ lên

nói: “Đa tạ thẩm quan tâm, chất nhi thân không có mảnh đất cắm dùi, lại có Lưu

Nhi đi theo, không còn cách nào kiếm được sính lễ, cũng nuôi không nổi vợ, chờ

thêm vài năm nữa tích trữ được một ít gia sản thì nói sau.”



Đào thị nói: “Sợ cái gì? Thẩm sẽ giúp ngươi a! Nghèo

có người nghèo, giàu thì có người giàu. Người lúc này không chê ngươi nghèo,

tương lai sẽ đối với ngươi rất tốt.”



Kia cũng không nhất định…… Lâm Thế Toàn chóp mũi lấm

tấm mồ hôi, chỉ ngây ngốc cười, còn có chút đứng ngồi không yên.



Lâm Cẩn Dung nhìn xem rõ ràng, rót một chung trà nóng

đưa cho Lâm Thế Toàn, nói: “Nương, Tam ca hiếm khi đến đây. Người cố ý muốn dọa
thúy của Hạ Diệp truyền đến: “Tam lão gia đến.”



Lâm Tam lão gia đi vào, ngoài cười nhưng trong không

cười nói: “Thật xa đã nghe thấy các ngươi cười, di, A Toàn ở đây sao?” Không

đợi Lâm Thế Toàn trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn tay Lâm Thận Chi cùng

Lâm Thế Toàn nắm chặt: “Lớn như vậy người còn dùng dằng với tộc huynh, không ra

thể thống gì.”



Lâm Thận Chi chẳng những không buông tay Lâm Thế Toàn

ra, ngược lại nắm chặt thêm vài phần: “Lục Nhị ca bảo ta thỉnh Tam ca đi ra

ngoài chơi.”



Lâm Tam lão gia sờ sờ râu, quét mắt nhìn Đào thị cùng

Lâm Cẩn Dung ngồi một bên im lặng, nói: “Ngươi hiếm khi về nhà, nhàn rỗi cũng

nên đi tìm Ngũ ca trò chuyện, đừng chỉ lo chơi đùa.”



Lâm Thận Chi không sao cả nói: “Là muốn đi tìm Ngũ ca

nha, nhưng vẫn còn chưa kịp đi.”



Lâm Tam lão gia sắc mặt tốt hơn vài phần, giáo huấn

hắn vài câu huynh đệ nên hữu ái linh tinh. Lâm Thận Chi nghiêm túc nghe, nửa

câu không phản bác, nửa phần cũng không hờn giận, nhưng bàn tay kia cũng chưa

từng buông lỏng chút nào.



Đào thị không nhìn được nữa, đơn giản đem Lưu Nhi giao

cho Lâm Cẩn Dung, đuổi các hài tử đi: “Không phải đều có việc sao? Đều đi đi,

đừng để người khác đợi lâu.”



Lâm Cẩn Dung liền hướng Cung ma ma ra hiệu, bế Lưu

Nhi, ý bảo Lâm Thế Toàn cùng Lâm Thận Chi cùng nàng đi ra ngoài. Ra khỏi cửa,

trừ bỏ Lưu Nhi, mấy người cảm xúc đều có chút xuống thấp. Lâm Cẩn Dung đang

muốn an ủi Lâm Thế Toàn hai câu, chợt nghe Lâm Thận Chi buồn thanh hờn dỗi nói:

“Ta thích Tam ca.”



Lâm Thế Toàn ngẩn ra, lập tức cười nói: “Ta cũng thích

tiểu Thất đệ. Đi, chúng ta đi tìm Ngũ ca của đệ.” Sau đó hướng Lâm Cẩn Dung lộ

ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, phân phó Lưu Nhi vài câu, rồi rời đi.



Lâm Thận Chi thật sự trưởng thành. Lâm Cẩn Dung nở nụ

cười phát ra từ nội tâm, hôm nay Lâm Thế Toàn, Lâm Thận Chi biểu hiện đều rất

vừa ý nàng, sau đầu xuân, là thời điểm giao cho Lâm Thế Toàn làm một chuyện.