Thế Hôn

Chương 152 : Gió nhẹ

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Một năm này, đối với Lâm Cẩn Dung cùng Tam phòng Lâm

gia, Đào gia, Lâm Thế Toàn mà nói, là một năm vô cùng trọng yếu.



Mùa xuân, Đào thị mua thêm một mảnh đất lớn, trồng các

loại cây giống, thỉnh chuyên gia phụ trách để ý; Cùng lúc đó, Đào gia cũng mua,

cũng trồng cây giống. Ở Bình châu, Thanh châu một số ít người làm theo, một số

ít người cười nhạt, mà đại đa phần lại duy trì thái độ quan vọng (quan sát). Trong

số những người làm theo, rõ ràng còn có thân ảnh của Lục lão ông.



Hạ chí, Lâm Thế Toàn cùng Đào gia liên hợp với thương

nhân họ Mai, vận chuyển một đám lúa mì vụ đông đi đến biên cảnh phía bắc, khi

đó, giá trị là hai mươi ngàn quan tiền lương thực! Rồi thực hiện trăm ngàn quan

tiền trà dẫn, dùng trà dẫn tới Thập Tam sơn ở phía nam thu trà về! Rồi vận

chuyển trở lại Thái Minh phủ buôn bán.



Lúc này đây, cũng không phải là điều gì bí mật, cũng

không phải ai thông minh nhất sẽ giành trước, mà là Lâm Thế Toàn ham thích ngâm

mình ở trà tứ tửu lâu lữ điếm có tin tức linh thông, sau đó dựa vào bản thân

trẻ tuổi có nhiệt huyết, dám nói dám làm, không sợ khổ, lại được Lâm Cẩn Dung

ra mặt phối hợp tài chính sung túc thúc đẩy.



Trong số ba nhà vọng tộc ở Bình châu, mọi người còn

lại trong Lâm gia tuy có tà tâm nhưng không thể đảm nhiệm! Chỉ có thể ngồi nhìn

nuốt nước miếng; Ngô gia vừa bị sự kiện Ngô Tương dự thi đả kích! Trong nhà

không có chủ sự, tự động buông tha; Lục gia không biết nguyên nhân, duy trì

thái độ quan vọng, chưa từng nhúng tay. Mùa thu, trên danh nghĩa của Đào thị,

cửa hàng Lâm Thế Toàn ra mặt kinh doanh lại gia tăng thêm một gian tạp hoá,

Thiết Nhị Ngưu vẫn đi theo Lâm Thế Toàn bởi vì nghiêm túc phụ trách có thể chịu

khổ, được đề bạt làm quản sự gian tạp hóa này.



Thời điểm tất cả mọi người đều không chú ý, Đào Phượng

Đường tự lực đi trước đến Giang Nam xây dựng cửa hàng. Đào Thuấn Khâm cố thủ

phía sau, đem các loại hương liệu, da lông các thứ với giá rẻ cuồn cuộn không

ngừng mà đưa đến cửa hàng ở Giang Nam, Đào Phượng Đường lại đem lá trà, tơ lụa,

đồ thêu từ Giang Nam cuồn cuộn không ngừng mà đưa đến cửa hàng của Lâm Thế Toàn

cùng cửa hàng của Đào gia ở Thanh châu.



Đông chí, trải qua suốt một năm, mương dẫn nước sông

đưa bùn vào ruộng mới bắt đầu thành hình, dự tính đến tháng tư năm sau có thể

dẫn nước, chắc hẳn sẽ trở thành ruộng tốt.


Lâm Cẩn Dung có tác dụng ôn hòa trấn an kỳ dị: “Đi lấy áo choàng cùng hài xuất

môn cho ta.”



Lệ Chi cùng Anh Đào không rõ nàng vì sao lại trấn định

như vậy, nhưng lúc này không phải thời điểm tự hỏi, rất nhanh Lâm Cẩn Dung đã

thay đồ xong, trước khi bước ra khỏi phòng thậm chí nàng còn soi gương.



Một đường đi tới, đụng phải nha hoàn, ma ma ánh mắt

đều lóe ra! Có đồng tình, có lạnh lùng, có vui sướng khi người gặp họa, đủ loại

kiểu dáng đều có. Lâm Cẩn Dung cảm thấy đã biết mùi đời, chưa bao giờ có giây

phút bình tĩnh thế này, nàng thậm chí có thể bình tĩnh phân tích biểu tình cùng

ánh mắt của mỗi người khi cùng nàng chào hỏi, đến tột cùng đại biểu cho tâm tư

gì, các nàng thích nàng hay không, vì sao lại không thích nàng, người đứng phía

sau các nàng là ai.



Giờ phút này đường đến Thính Đào cư đối với Lệ Chi

cùng Anh Đào mà nói, quả thực quá gần! Nhưng đối với Lâm Cẩn Dung mà nói, quả

thực quá xa. Nàng hận không thể ba bước hai bước đến thẳng Thính Đào cư, nghe

người mà Lục gia vội vàng phái tới nói như thế nào. Nếu không phải bởi vì không

muốn để người ta nghĩ rằng nàng thất kinh, sợ mất đi việc hôn nhân này, nàng

quả thực hận không thể bước thật nhanh đến đó.



Đường dù xa, sẽ có lúc đến nơi, đường dù gần, cũng sẽ

có khoảng cách.



Lâm Cẩn Dung rốt cục thấy được đại môn của Thính Đào

cư. Trong viện của Thính Đào cư, có một nam tử thân hình cao gầy mặc một kiện

sam tử chuyên sắc bạch la. Nghe thấy tiếng vang, hắn chậm rãi quay đầu, hai mắt

tối tăm như đầm nước thẳng tắp chạm phải ánh mắt của Lâm Cẩn Dung.



Hóa ra người tới nhanh như vậy là hắn! Cũng thật rất

nhanh, từ trong nhà của Chư tiên sinh gấp gáp trở về, lại vội vàng về nhà thay

một bộ quần áo chói mắt như vậy, sau đó nhanh như vậy liền đuổi tới nơi này, vì

cái gì? Chịu không nổi lời đồn đãi đó? Chịu không nổi chuyện như thế sao?



Lâm Cẩn Dung hướng tới Lục Giam, không chút để ý,

không sao cả nhếch lên khóe môi lộ ra một nụ cười, sau đó giống như gió nhẹ

lướt qua bên người hắn, vững vàng dẫm lên thảm như ý, đứng ở trước cửa viện của

Lâm lão thái gia, bình bình tĩnh tĩnh gõ vang cửa.