Thế Hôn

Chương 158 : Tân nương

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Nến long phượng song chúc chưa cháy hết, sáp nến màu

đỏ chồng chất trên chân nến bằng đồng được mạ vàng, tầng tầng lớp lớp, phảng

phất giống như tòa hoa sen.



Lục Giam mở mắt ra, đập ngay vào mắt chính là sa

trướng đỏ thẫm, ánh nến mông lung mang không khí vui mừng. Hắn sợ run một lát,

bắt tay chạm vào chỗ bên cạnh bên trong ổ chăn, ổ chăn còn ấm áp, mang theo một

mùi hương thoảng nhẹ, là mùi hương của Lâm Cẩn Dung. Tiếng nước róc rách từ

ngoài trướng truyền đến, hắn nhẹ nhàng nhếch lên khóe môi, hướng nhìn ra bên

ngoài.



Sau bình phong, bóng người đang chuyên tâm chủ định

cúi đầu rửa mặt, tiếng nước tựa như thanh âm huyền cầm, cứng cỏi, có định luật,

cố chấp quấn quanh trái tim của hắn, cuốn một vòng lại một vòng, tinh tế buộc

chặt lại thả lỏng, hắn nhìn trong chốc lát, ngồi dậy mặc quần áo: “A Dung, giờ

nào rồi?”



Tiếng nước đình chỉ, sau bình phong bóng người bất

động, thấp giọng nói: “Giờ dần một khắc.”



Hắn xuống giường đi về phía bình phong: “Vẫn còn sớm,

sao không ngủ thêm chút nữa?”



Còn chưa tới trước tấm bình phong, Lâm Cẩn Dung đã từ

sau đi ra, cúi mắt nói: “Ta muốn rửa mặt trải đầu trang điểm, sẽ tốn nhiều thời

gian, sớm rời giường để tránh hỏng việc. Chàng muốn ngủ tiếp không? Chút nữa ta

sẽ gọi chàng dậy.”



Nàng chỉ mặc trung y nguyệt sắc, khoác ngoại bào sắc

hồng anh đào, không đi tất, chân trần dẫm lên hài sa tanh màu xanh lá mạ, mắt

cá chân tinh tế trắng nõn, tóc dài rối tung, phía bên má còn vài sợ ấm ướt dán

vào đó, nàng cúi mắt đứng ở nơi đó, mặt có chút tái nhợt, cả người có vẻ đáng

thương.



Lục Giam trong lòng nhất thời sinh ra một cảm giác

hoàn toàn xa lạ, hình như là vui sướng, lại hình như là không yên, giống như là

đau lòng, lại giống như có chút ngượng ngùng, nghĩ đến chuyện đêm qua, hắn nhẹ

nhàng đỡ lấy đầu vai của nàng, ôm nàng vào lòng: “Lạnh không?”



Lâm Cẩn Dung đưa tay vuốt tóc, thấp giọng nói: “Chàng

muốn tắm rửa không? Vẫn còn có nước ấm, ta chuẩn bị cho chàng?”



Cằm của hắn ở đỉnh đầu nàng di di nhẹ nhàng vài cái:

“Ta tự mình làm được rồi. Trước mặc quần áo vào đã, thời tiết hiện giờ còn rất

lạnh.”



“Vâng.” Nàng thuận theo đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng

tránh ra, hắn buông cánh tay để nàng ra ngoài, đứng tại chỗ nhìn nàng chậm rãi

đi về phía giá áo, lấy áo khoác cùng váy đưa lưng về phía hắn mặc vào, sau đó
Hẳn nhiên là quen, Lâm Cẩn Dung nhìn Sa ma ma nửa thật

nửa giả nói: “Đã biết, lúc đến làm khách, từng gặp qua.”



Sa ma ma cười rộ lên: “Thiếu phu nhân trí nhớ thật

tốt. Đã đến giờ, thỉnh Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân đến chính sảnh bái

đường.” Rồi cùng Phương ma ma trao đổi ánh mắt, cười hì hì bưng tráp lên, Lệ

Chi hiểu ý, mặt ửng đỏ cúi mắt nhìn xuống đất, Quế ma ma thì dẫn hai người đi

về phía giường, hai người cất hỉ khăn, khoa trương nói chúc mừng, rồi lĩnh

thưởng rời đi.



Bị chuyện này ảnh hưởng, không khí trong phòng còn có

chút cổ quái, Quế ma ma cười nhìn Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái,

nói: “Lão nô đi xem đồ mang theo còn cần sửa sang gì không.”



Lệ Chi cũng giống như trốn chạy nói: “Nô tỳ đi thắp

đèn.”



Lục Giam đứng dậy phủi phủi áo choàng: “Đi thôi. Ta

trước dẫn nàng nhận biết đường đi.”



Không cần ngươi dẫn ta cũng biết a. Lâm Cẩn Dung chỉ

nghiêng đầu cười nói: “Để lần khác đi.”



Lục Giam gật gật đầu, thấy nàng theo kịp, mới nâng

bước đi ra ngoài.



Lúc này chưa đến canh năm, toàn bộ đại viện Lục gia

vẫn treo đèn đuốc sáng bừng, tôi tớ đi tới đi lui, chung quanh sáng sủa huy

hoàng. Hai người đi tới chính sảnh, ngay giữa chính sảnh đã đặt sẵn một cái

bàn, mặt trên giống như bàn trang điểm, đặt các đồ vật cần tặng. Mọi người

trong Lục gia ngồi vây quanh ở một bên, tiếng hoan hô cười đùa, thấy hai người

tiến vào, đều ngừng nói giỡn, mỉm cười nhìn bọn họ.



Lâm Cẩn Dung theo quy củ làm xong lễ bái đường trong

chính sảnh, bắt đầu từ Lục lão ông đến bái tạ mọi người trong Lục gia, đưa lên

hài thêu, khăn thêu, hà bao quà tặng linh tinh, đổi lại nhận lấy từ mọi người

các loại vải vóc. Phu thê Lục lão ông là sa tanh đỏ thẫm tiêu kim, Lâm Ngọc

Trân tặng là hoàng la ánh bạc, Tống thị tặng là một kiện vải bình thường, đến

phiên Đồ thị, Đồ thị cũng lấy ra một kiện vải tương tự của Tống thị, khi đưa

tới tay Lâm Cẩn Dung, cố ý nương theo kiện vải lén lút nhẹ nhàng nhéo nhéo tay

nàng.



Lâm Cẩn Dung rất rõ ràng, trong kiện vải này đang cất

giấu một xuyến vàng. (vòng tay bằng vàng)