Thế Hôn

Chương 159 : Xuyến vàng

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Năm ấy, Lâm Cẩn Dung không biết trong kiện vải này có

xuyến vàng, sau khi cầm về mới phát hiện. Hành vi này của Đồ thị che giấu trước

mặt Lâm Ngọc Trân, rõ ràng không hợp lẽ, nàng không nên thu nhận, nhưng bởi vì

Đồ thị là thân mẫu của Lục Giam, cho nên nàng cũng không thể không thu nhận.

Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, nàng muốn hỏi ý tứ của Lục Giam nhưng Quế ma ma

ngăn nàng lại nói: “Người hỏi ý tứ của Nhị gia, hắn sẽ bảo người nên nhận hay

là không nên nhận đây? Dù thế nào cũng không thích hợp. Nếu không thể trả lại,

thì cũng đừng hỏi nữa, trước hết cứ nhận lấy đi.”



Sang ngày hôm sau, Đồ thị liền lén lút tìm tới cửa

cùng nàng thân cận, sau đó rất nhiều sự tình đều đã chứng minh, con người được

một tấc lại muốn tiến một thước, nàng ngàn vạn lần không nên nhất thời mềm lòng

nhận lấy vòng tay này, khiến đôi bên mất lòng. Lần này nàng mặc dù không muốn

lấy lòng ai hay gây bất hòa với ai, nhưng cũng không muốn mình có thêm phiền

toái, trong lúc này, loại sự tình thế này đối với nàng mà nói đều là lãng phí

tinh lực, nếu không cần thiết, kiên quyết không để bản thân liên quan.



Lâm Cẩn Dung hàm chứa tươi cười, mê hoặc nhìn Đồ thị,

hai tay tiếp nhận kiện vải, tùy ý để một bên buông xuống, không đợi Đồ thị phản

ứng kịp, một thanh âm vang lên, xuyến vàng đã trượt ra ngoài kiện vải, rơi

xuống trên mặt đất.



Vài ánh mắt quét ngang lại đây, Đồ thị khẩn trương,

thất kinh nhìn chung quanh, đặc biệt là Lâm Ngọc Trân, Lục lão ông, Lục Giam.

Lâm Cẩn Dung tiến lên một bước, đem xuyến vàng giấu dưới chân váy, một cước đá

đến dưới chân Đồ thị, cười dài đem kiện vải đưa cho Lệ Chi, xoay người tiếp tục

hành lễ tặng quà.



Lục lão ông lạnh lùng liếc Đồ thị một cái, Lâm Ngọc

Trân ánh mắt thiếu chút nữa bốc lửa, Đồ thị đáng thương hề hề nhìn về phía Lục

Giam. Lục Giam trầm mặt, mím môi nghiêng mặt đi không nhìn nàng. Lục Vân trấn

an nhìn Lâm Ngọc Trân, quay đầu liếc Đồ thị, lại nhìn Lục Giam, rồi ánh mắt lại

dừng ở trên người Lâm Cẩn Dung.



Lâm Cẩn Dung vẫn đang cười dài đội mũ làm bằng da hổ

giữ ấm lên đầu thứ tử Hạo Lang của Lục Thiệu, lại xoa xoa đầu trưởng tử Nguyên

Lang của Lục Thiệu, thấp giọng trả lời Lục Luân mấy câu, có vẻ hào phóng thân

thiết tự tại, chuyện vừa rồi đối với nàng mà nói, đúng là nửa điểm ảnh hưởng

đều không có.



Lục Vân rũ mắt xuống, nghiêng đầu nghĩ ngợi, hướng Lục

Giam làm động tác nhỏ, ý bảo hắn không cần lo lắng, Lâm Ngọc Trân nơi này đã có

nàng. Lục Giam cúi mắt, thần sắc thản nhiên.



Hành lễ xong, Lục lão ông nhìn Lâm Cẩn Dung liễm mi

túc nhan ngồi ở phía dưới, càng nhìn càng vừa lòng, vuốt râu dặn dò Lục Giam:

“Hôm nay con nên đi đến nhạc gia lại mặt đáp lễ, quà tặng đã được chuẩn bị tốt,

đi sớm về sớm, tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, đừng uống nhiều rượu.”



Lục Giam hành lễ đáp ứng.


Lục Giam mặc mặc, vùi đầu ăn, lại gắp bánh hoa mai vào

bát Lâm Cẩn Dung: “Món này cũng ngon.”



Lâm Cẩn Dung cũng gắp một chiếc bánh mẫu đơn vào bát

của hắn: “Nếm thử này.”



Quế ma ma ở một bên nhìn, trong lòng tràn ngập vui

mừng, cảm thấy hai người ngươi tới ta đi, thật sự là tương kính như tân, đó là

một khởi đầu tốt. Đã thấy Lục Giam đột nhiên thả đũa, đứng dậy nói: “Nàng từ từ

ăn đi, cũng đến giờ rồi, ta sang gặp nhạc phụ nhạc mẫu.”



Lâm Cẩn Dung cũng buông đũa theo, đi đến giá áo lấy

ngoại bào phủ thêm cho hắn: “Trên đường cẩn thận.”



Lục Giam đột nhiên quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đen

tối.



Lâm Cẩn Dung thẳng tắp đối diện với ánh mắt của hắn:

“Nhị gia còn có gì muốn phân phó sao?”



“Không có. Lúc này trong nhà không có việc gì, nàng

ngủ thêm một chút đi.” Lục Giam khẽ mím môi, quay đầu lại: “Ta đi đây.” Đi tới

cửa, thoáng dừng dừng, rồi lại nhanh bước ra ngoài.



Lâm Cẩn Dung ngồi trở lại trước bàn, đặt món cá chưng

rượu và bánh hoa mai mà hắn gắp vào bát nàng vào đĩa bên cạnh, rồi lại chọn đồ

ăn khác. Ăn xong để đám người Lệ Chi thu dọn, rồi ngồi vào một bên đọc sách để

tiêu thực.



Vừa đọc hai trang, Lệ Chi đi lên nhỏ giọng nói: “Thiếu

phu nhân, người phải cẩn thận a, Tam phu nhân cũng không phải kẻ khù khờ, nàng

là cố ý thử người đây. Nhưng người cũng không thể không để ý tới, Cô phu nhân

nơi đó không có vấn đề gì, nhưng ở chỗ nàng ta cũng không thể thả lỏng, nếu

nàng ta cùng Nhị gia nói vài câu khó nghe về người, vậy cũng không tốt.”



Lâm Cẩn Dung thấy trên mặt nàng tràn đầy lo lắng,

không khỏi cười nói: “Không có việc gì. Trải giường chiếu cho ta đi.”



Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi xong, tính toán đã đến giờ Lâm

Ngọc Trân ngủ trưa sắp rời giường, thoáng thu thập một chút, đến sân viện của

Lâm Ngọc Trân. Trên đường trải qua sân viện của Lục Vân, Quế ma ma nhắc nhở

nàng: “Có muốn gọi Đại tiểu thư cùng nhau qua đó không?” Đúng là cơ hội bồi đắp

tình cảm với tiểu cô.



Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Không cần.” Không đợi

Quế ma ma nói thêm, tiếp tục đi về phía trước.