Thế Hôn

Chương 16 : Chim quốc 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


“Lý luận, ta nói lại được với các ngươi sao?” Lục Luân

cau mày đưa tay vuốt mũi, hắn không thích đọc sách, nguyện vọng lớn nhất chính

là khảo thí võ cử, đến một ngày ngân khôi ngân giáp, hoành thương cầm trong

tay, uy phong lẫm lẫm, bảo vệ quốc gia trở thành đại tướng quân, đại anh hùng.



Ngô Tương cũng không để ý, chỉ mỉm cười, đi đến bên

người Lâm Thận Chi nhẹ nhàng xoa đầu hắn, nói với Lâm Cẩn Dung: “Tuy là như

vậy, phàm là dạy dỗ đều cần phải có quá trình, không thể nuốt hết một ngụm to

chỉ trong một lần. Nên chậm rãi giảng giải, mưa dầm thấm đất, hắn mới có thể

ghi tạc trong lòng, tự giác làm theo.”



Lục Giam vừa xuất hiện, Lâm Cẩn Dung mất đi tự tại,

hận không thể chạy nhanh cách ra xa, liền cúi mắt nói: “Đã biết.”



Lục Luân không kiên nhẫn nói: “Ta nói, các ngươi không

xem diễn, chạy đến đây làm cái gì?”



Ngô Tương tựa tiếu phi tiếu nhìn nhìn Lục Giam: “Lục

Nhị ca có chút buồn bực, ta đưa hắn đi ra ngoài một chút.” Kỳ thật là Lục Giam

chỉ lo chơi cờ đã quên lễ tiết mừng thọ, vì thế một đám bên ngoại Lâm gia từ tổ

phụ, cậu, biểu ca tự cho mình là nam nhân trưởng thành vây quanh hắn, ngươi tới

ta đi, ngấm ngầm nói hắn tài khí không đủ, còn muốn giảng đạo hiếu nghĩa, có

đức hạnh mới là phong phạm của bậc quân tử, tương lai cũng mới có thể thành

tài. Ngô Tương thấy không thuận mắt, nói rõ là do chính hắn kéo Lục Giam chơi

cờ mới xảy ra sai lầm, tiếp theo lại tìm cớ dẫn Lục Giam ra ngoài giải sầu.



Lục Kinh cười đến ánh mắt mị thành một đường: “Đúng

vậy, bên trong vừa buồn tẻ lại ầm ỹ.”



Lục Giam nhìn Lục Kinh liếc mắt một cái, thản nhiên

chớp mắt, nhìn về phía một cành trúc diệp ở bên cạnh, trên mặt nhìn không ra

cao hứng, cũng không thấy vẻ mất hứng, chỉ có đôi mắt đen láy giống như hồ sâu.



Làm người khởi xướng, Lâm Cẩn Dung lập tức đoán ra

chân tướng, nàng nhanh chóng nhìn Lục Giam cùng Ngô Tương liếc mắt một cái, lại

rủ mắt xuống.



Rốt cuộc vẫn muốn làm bằng hữu tốt sao? Kiếp trước,

Ngô Tương cùng Lục Giam vốn là bằng hữu như hình với bóng, sau đó không hiểu vì

nguyên nhân gì mà trở nên xa lạ, thậm chí giáp mặt còn giả vờ như không nhìn

thấy nhau. Nguyên nhân nàng nửa điểm cũng không biết, sau khi nghe Lục Vân nói

vài câu, cũng thấy như vậy thật không tốt, liền muốn đứng giữa khuyên nhủ. Có
phẩy cây quạt chính nghĩa hát đệm: “Thất muội, muội hơi quá đáng! Chúng ta đều

thấy rõ ràng là muội không nói đạo lý, bắt nạt Thất đệ! Lục muội, muội cũng

thật là, không phân biệt tốt xấu, thật sự không phải là hành vi của một tỷ tỷ.

Nhanh nhận lỗi đi.” Sau đó mỉm cười tiến lên dỗ Lâm Thận Chi: “Thất đệ đừng

khóc, Ngũ tỷ có thủy tinh cao rất ngon, cho đệ ăn được không?”



Lâm Lục căm hận nhìn Lâm ngũ liếc mắt một cái, sau đó

lại nhìn nhìn mấy nam hài tử ở bên cạnh, lập tức thay đổi biểu lộ khuôn mặt

tươi cười trước Lâm Cẩn Dung khuyên nhủ Lâm Thất: “Quên đi, quên đi, là hiểu

lầm thôi. Chúng ta lúc trước đều nhìn thấy là Lục Ngũ ca lấy ra, Lục Ngũ ca

cũng nói là hắn mang đến, ai ngờ hắn vô thanh vô tức đột nhiên đưa cho Thất đệ?

Chúng ta không biết mà thôi. Hôm nay là ngày mừng thọ của tổ mẫu, đều là tỷ

muội nhà mình, Tứ tỷ cần gì phải khiến nhóm biểu ca chê cười?” Nghe thì có vẻ

là lời hay, ngụ ý cũng muốn Lâm Cẩn Dung buông tha việc này.



Chê cười thì thế nào? Giữ mặt mũi cũng có thể nấu

thành cơm ăn sao? Nàng kiếp trước chính là cố kỵ không muốn mất mặt, cho nên

mới chết vì sĩ diện! Lâm Cẩn Dung khinh thường cười nhạo một tiếng: “Thất đệ

tuy nhỏ, nhưng cũng có thể diện, làm tỷ tỷ cũng không cho hắn thể diện, không

làm gương tốt, sau này sao có thể dạy dỗ hắn nên người?”



Lục Luân đã sớm tức giận không nhịn được, nghe vậy

liền đem Lâm Lục đẩy ra, lại vươn tay béo tròn ngăm đen duỗi ra trước mặt Lâm

Thất, trừng mắt nói: “Đưa đây! Vốn ta đã đưa cho Lâm Thất đệ, muội còn muốn bá

đạo đoạt lấy? Ta chưa từng thấy qua nữ nhân như vậy, không nói đạo lý, không

hiểu quy củ! Cũng không sợ tương lai không có ai muốn lấy về hay sao!”



Nữ nhân?! Tiểu cô nương mới mười hai tuổi lại bị hắn

gọi là nữ nhân! Nữ hài tử sắc mặt đều biến đổi, Lâm Lục cùng Lâm Thất đen mặt,

Lục Vân muốn cười lại không dám cười, hé ra mặt trướng đỏ bừng, Lâm Ngũ không

hề cố kỵ “Xì” một tiếng cười, Ngô Tương thì nhướn mày, Lục Giam trong mắt cũng

lộ ra ý cười thản nhiên.



Chỉ có Lục Kinh phụng phịu đánh Lục Luân: “Đệ thật vô

liêm sỉ! Ai kêu đệ nói muội muội như vậy? Ăn nói thô lỗ, xem ta trở về bẩm mẫu

thân, đánh cho đệ không phân biệt được phương hướng!”



Lục Luân rít gào: “Lục lão tam! Huynh cứ mách thử

xem!” Sau đó đỏ mặt tía tai đối với Lâm Thất rống giọng: “Lâm Thất tiểu thưa!

Đưa ta chim quốc! Chim quốc của ta có bị đá chết cũng không cho ngươi! Nữ nhân

chết dẫm này!”