Thế Hôn

Chương 15 : Chim quốc 1

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Vừa nghe nói muốn mình chuyển qua ngủ cùng Lâm Cẩn Âm,

Lâm Cẩn Dung đột nhiên tỉnh rượu, lái sang chuyện khác: “Tỷ xem Hoàng di nương

hôm nay cũng thật ngoan hiền.” Bên kia Hoàng di nương nhu thuận đứng phía sau

Đào thị, vẻ mặt mỉm cười nâng khăn gắp đồ ăn, muốn ân cần bao nhiêu thì có bấy

nhiêu. Đào thị cũng không cố ý làm khó nàng, chỉ coi như không nhìn thấy.



Lực chú ý của Lâm Cẩn Âm quả thật chuyển hướng, nhìn

qua vài lần, cười nói: “Quả nhiên là vậy, sao đột nhiên lại như thế?”



“Tỷ tỷ còn không biết?” Lâm Cẩn Dung liền đem chuyện

Lâm Diệc Chi kể lại cho Lâm Cẩn Âm nghe, lại đem một vài nội dung trong cuộc

nói chuyện giữa nàng và Hoàng di nương.



Lâm Cẩn Âm cười rộ từ nội tâm, vô cùng thân thiết vỗ

hai má của nàng: “Trưởng thành rồi a? Ta còn sợ muội ngày thường yếu đuối, trải

qua chuyện vừa rồi càng trở nên nhát gan sợ phiền phức. Hiện tại xem ra, thật

đúng là vui sướng ngoài ý muốn.”



Lâm Cẩn Dung ngực nhảy dựng, che giấu nói: “Ta đã suy

nghĩ cẩn thận mấy ngày, luôn nhường nhịn là không được, ta cũng đã lớn, phải

thay mẫu thân phân ưu.”



Lâm Cẩn Âm khe khẽ thở dài: “Như vậy cũng tốt, bằng

không ta có gả đi cũng không yên tâm. Tính tình kia của mẫu thân, dũng mãnh có

thừa trí mưu không đủ……” Nói tới đây, nàng ngậm miệng, không nói hết câu chỉ

đưa mắt nhìn hoa văn trên vải trải bàn, vẻ mặt tâm sự.



Lâm Cẩn Dung thấy không khí nặng nề, liền bỡn cợt cười

nói: “Tỷ tỷ có thấy Đại biểu ca không?”



Lâm Cẩn Âm mặt đỏ hồng, vội nói: “Hắn ở bên ngoài

viện, ta ở bên trong viện, sao có thể thấy hắn?”



Lâm Cẩn Dung chống cằm nói: “Ta đã lâu không gặp Đại

biểu ca. Ta định nói với nương muốn mang theo Thất đệ tới gặp hắn, nương nhất

định sẽ không ngăn ta. Ngày bé Đại biểu ca luôn quan tâm chúng ta, cũng không biết

lần này mang theo đồ chơi gì tới đây?” Sau đó liếc mắt nhìn Lâm Cẩn Âm. Thân

thích càng qua lại càng quen thuộc, nàng muốn tìm hiểu nhiều sự việc, muốn mượn

sự trợ giúp của Đào Phượng Đường, cho nên lời này cũng không phải hoàn toàn

trêu đùa Lâm Cẩn Âm .



Lâm Cẩn Âm khẽ dùng hàm răng trắng nhỏ xinh nhẹ nhàng

cắn môi hồng nhuận, hơi hơi uốn éo thân mình, tức giận nói: “Muội muốn đi gặp

thì tự đi đi, nói với ta làm cái gì?”
liền nâng tay giựt một sợi tóc của nó, nói: “Có đau hay không?”



Lâm Thận Chi lập tức ôm da đầu nói: “Đau. Nhưng mà có

làm sao, bất quá chỉ là mấy sợi tóc mà thôi. Ta đã muốn nhận sai, tỷ còn muốn

thế nào? Tỷ không thương ta a!” Sau đó chỉ lo giương mắt nhìn Lục Luân trốn

phía sau Lâm Cẩn Dung đang nháy mắt ra hiệu.



“Được, một sợi tóc mà thôi, không đáng là gì.” Lâm Cẩn

Dung liền kéo tay hắn, khoa tay múa chân nói: “Vậy nếu là một ngón tay, một bàn

tay thì sao? Hoặc là một chân, thậm chí cả cái đầu thì sao?” Thanh âm của nàng

càng ngày càng cao, càng ngày càng nghiêm khắc: “Hôm nay là vì một con chim

quốc, nhưng trên đời này những thứ khiến con người động lòng đâu chỉ có một

mình nó?! Tâm thuật bất chính, ngày tháng trôi qua, dần dần sẽ hình thành tính

cách muốn đi đường ngang ngõ tắt, còn ai coi trọng đệ nữa!”



Lục Luân nghe giống như đang quở trách chính mình,

nghe không nổi nữa, ho khan một tiếng đi ra nói: “Được rồi, đều là lỗi của ta,

muội muốn trách thì trách ta là được. Bất quá chỉ muốn cùng muội đùa một chút,

muốn gọi muội xuống lầu chơi mà thôi. Nhìn bộ dạng hung hăng này, chậc chậc,

bệnh một hồi lại thay đổi thành bộ dáng này a……”



Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nhìn hắn nói: “Lục Ngũ ca,

không liên quan đến huynh. Ta đang dạy Thất đệ đạo lý làm người.”



Lục Luân đỏ mặt nói: “Hắn còn nhỏ, cũng chỉ là một sợi

tóc. Muội muốn xả giận, thì nhổ tóc trên đầu ta là được rồi.” Nói xong quả thực

nghiêng đầu hướng về phía Lâm Cẩn Dung.



Lâm Cẩn Dung lui về phía sau một bước, nói: “Ta không

phải vì tóc ta bị nhổ, mà là bởi vì hắn còn nhỏ, rất nhiều đạo lý hắn không hiểu,

không muốn về sau đi sai đường, cho nên ta mới dạy hắn đạo lý làm người.”



“Chuyện bé xé ra to, làm sao có thể đi sai đường gì

chứ?” Lục Luân nhàm chán vuốt đầu nói: “Ta như thế nào cũng cảm thấy không thể

nhận ra muội, trước đây tuy rằng hay khóc lóc tốt xấu vẫn thích vui đùa, hiện

tại lại một bộ dáng ra vẻ nói đạo lý, thật sự là không thú vị.”



“Lục Ngũ đệ, Tứ muội muội nói đúng. Quân tử có việc

nên làm có việc không nên làm, không nên coi thường không làm việc thiện dù nó

nhỏ nhặt, đối với việc ác dù nhỏ cũng không thể cứ thế cho qua. Đạo lý này nên

dạy cho Thất đệ biết được lúc hắn còn nhỏ.” Ngô Tương cười tủm tỉm cùng Lục

Giam, Lục Kinh, Lâm Diệc Chi một đường đi tới.