Thế Hôn
Chương 14 : Tạ lễ
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Nàng muốn nhận tạ lễ gì ư? Nàng muốn mẫu tử Lục Giam
cùng Lâm Ngọc Trân nội bộ lục đục! Nàng muốn bọn họ không tin tưởng lẫn nhau!
Lục Giam sẽ không chịu cưới nàng. Lâm Cẩn Dung chối từ nói: “Đâu có liên quan
đến ta? Ta bất quá chỉ nói với Ngũ muội một lời thật mà thôi. Muội muốn hỏi
thăm ai mà không được?”
Thấy Lâm Cẩn Dung chẳng những không kể công, lại có ý
không muốn dính dáng đến chuyện này, Lâm Ngũ vô cùng cao hứng, tự mình gắp cho
Lâm Cẩn Dung thịt dê non mà nàng thích nhất vào đĩa của nàng, cười nói: “Tứ tỷ,
tỷ ăn đi.” Mặc dù không tiện nói rõ ý tứ cảm tạ của nàng, nhưng rõ ràng tỏ vẻ
rất thân thiết.
Cặp song sinh thấy thế, lập tức dừng hành động lấy
lòng Lục Vân, ngược lại hoài nghi nhìn hai người đang vụng trộm làm trò quỷ gì.
Lâm Cẩn Dung chỉ để ý cúi đầu dùng cơm, Lâm Ngũ hưng
phấn vài lần muốn cùng nàng nói chuyện, nàng đều biểu lộ tỏ vẻ không hứng thú.
Lâm Ngũ mặc dù đụng vào vách tường mấy lần, nhưng nghĩ nàng từ trước đến nay
cũng không nói nhiều, lại luôn giữ quy củ, cũng liền thôi.
Nhưng thật ra Lục Vân thấy Lâm Cẩn Dung ăn nhiều, vì
vậy cũng bảo nha hoàn gắp cho mình thức ăn giống như của nàng: “Thật sự ăn ngon
như vậy sao? Ta nếm thử xem?” Lại tò mò hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tứ biểu tỷ, tỷ không
sợ béo sao?”
Nàng là khách nhân, Lâm Cẩn Dung không thể không đáp
lời, liền cười nhẹ: “Nếu dễ bị béo, thì ngay cả uống miếng nước cũng sẽ bị béo,
ta không phải dạng người như vậy, dù có ăn nhiều cũng không sợ.”
Lâm Ngũ liền che miệng nhìn cặp song sinh có vẻ châu
tròn ngọc sáng (thân thể đầy đặn) cười
nói: “Đúng vậy, có những người cả ngày chỉ uống nước, vậy mà vẫn béo được.”
Lâm Thất trừng mắt, định phát hỏa, nhưng Lâm Lục lại
kéo tay nàng, ý bảo Lục Vân đang ngồi bên cạnh nhìn, rất mất mặt. Lâm Thất lúc
này mới sinh sôi nhịn xuống tức giận, giả bộ chưa từng nghe thấy.
Lâm Ngũ đắc ý một phen.
Bàn bên cạnh, đúng là thời điểm náo nhiệt. Lâm Ngọc
Trân rốt cuộc xuất môn gặp người quen, truyện cười như chuỗi châu ngọc khiến
một đám người hướng Lâm lão thái thái mời rượu vui vẻ, chỉ hai ba câu đã khiến
không khí trở nên sôi nổi, dỗ Lâm lão thái thái mặt mày hớn hở, chỉ vào nàng
cười nói: “Hầu nhi này, làm nương rồi mà còn nghịch ngợm như vậy.”
thiên chân nghĩ rằng, Lâm Ngọc Trân tốt xấu cũng là thân cô của nàng, máu chảy
trong người các nàng là của Lâm gia, Lâm Ngọc Trân sẽ không quá hà khắc với
nàng, mà Lục Giam tao nhã, cũng không phải hạng người lỗ mãng ác độc, hai nhà
lại là thế hôn, chỉ cần nàng thật tình đối với bọn họ, sao lại không có ngày
sau tốt đẹp? Huống chi còn có thể hỗ trợ tình cảnh của mẫu thân cùng Thất đệ,
cớ sao không làm?
Ai có thể tưởng tượng được nàng lại gặp kết cục kia?
Lục Giam đứng vào thế khó xử giữa mẫu thân phụ thân cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu,
vì vậy giữa trượng phu và thân cô cô nàng cũng lâm vào tình cảnh tiến thoái
lưỡng nan. Thân cô cô hoàn toàn là người lòng dạ hẹp hòi, hay soi mói, luôn
thấy nàng không thuận mắt; Nàng nghĩ trượng phu là người tao nhã, không phải kẻ
lỗ mãng hung ác nhưng trượng phu cũng hoàn toàn đối đãi với nàng quá mức lãnh
đạm, hắn chưa từng đánh nàng, cũng không từng nhục mạ nàng, hắn bất quá coi như
không nhìn thấy nàng, chỉ nói nặng nhất với nàng có một lần, đại khái cũng
chính là thời điểm sắp phát sinh sự việc kia, đôi mắt hắn đỏ au yên lặng nhìn
nàng cúi đầu rơi lệ sau một lúc lâu, chỉ nói một câu: “Thực hối hận để ngươi
sinh ra nó.” Chính là những lời này, đã phá huỷ hoàn toàn tự tôn cùng tin tưởng
của nàng, nàng cũng không bình tĩnh nói thêm một chữ với hắn. Nhưng chỉ có như
vậy, cuối cùng hắn vẫn mang nàng đến ngôi miếu, thời điểm hắn nói cùng nhau đào
tẩu, nàng lại dễ dàng tha thứ cho hắn.
Còn có người nào cam nguyện làm kẻ hạ lưu như nàng
sao? Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vòng vo cầm chén rượu sứ đưa qua trước mặt, một
ngụm uống cạn rượu mật bên trong chén. Rượu mật mặc dù ngọt, nhưng dù sao vẫn là
rượu, đầu lưỡi vốn bị thương lập tức trở nên đau rát, nàng vội lấy khăn lụa
trong tay áo ra lau lệ ở khóe mắt, hàm chứa cười nói: “Đau chết mất. Cắn phải
đầu lưỡi.”
Uống rượu cũng cắn phải đầu lưỡi? Lâm Cẩn Âm kinh ngạc
nhìn nàng một cái, lo lắng sờ sờ trán nàng: “Có phải cảm thấy không khỏe hay
không? Nếu không thoải mái thì đi về trước nghỉ ngơi, ta sẽ nói với tổ mẫu, sẽ
không có ai trách phạt muội.”
Bất quá chỉ một chén nhỏ rượu mật, Lâm Cẩn Dung lại
cảm thấy có chút mơ màng, liền mềm mại tựa vào người Lâm Cẩn Âm, thấp giọng
nói: “Tỷ tỷ, ta không sao, để ta ở bên cạnh tỷ trong chốc lát. Thực thích cùng
tỷ tỷ ở chung một chỗ.”
Lâm Cẩn Âm sờ sờ mặt của nàng, yêu thương nói: “Hài tử
ngốc nghếch này, tỷ tỷ ở ngay bên cạnh muội đây, ban đêm sợ thì chuyển qua ngủ
với ta?”