Thế Hôn
Chương 161 : Mẫn hành
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung ánh
mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm giá áo trước mặt, đôi tay nắm chặt lớp quần áo,
khớp xương trở nên trắng bệch. Sau khi hô hấp vài lần, nàng mới buông ra: “Mau
buông tay, nếu để mấy người Lệ Chi thấy thì không tốt. Có cần uống canh giải
rượu không?”
“Nàng là thê tử của ta, sợ cái gì?” Lục Giam bắt lấy
cánh tay nàng, xoay nàng lại đối mặt với hắn, nhìn thẳng mắt nàng, ngữ khí có
chút đông cứng: “Ta không say, tự ta biết rõ, không cần canh giải rượu.”
“Được. Vậy không cần.” Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Không
còn sớm nữa, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
Lục Giam im lặng nhìn nàng một lát mới buông tay ra,
tự đi vào phía sau bình phong. Lệ Chi vẫn cúi mắt đứng ở góc, thấy thế chạy
nhanh tiến lên chuẩn bị nước.
Lâm Cẩn Dung lê bước chân đi đến ghế dựa, đem quyển
Giang Nam du ký cầm lấy vuốt lại cho phẳng, rồi cẩn thận đặt lên trên bàn, sau
đó đi đến bên giường, trải đệm chăn xong xuôi thì thoát giầy, ngoại bào, rồi
nằm xuống.
Một lát sau, tiếng bước chân của Lục Giam truyền đến,
đi đến trước giường thì dừng lại, im lặng ước chừng một nén nhang, giường nhẹ
nhàng trầm xuống, đèn được thổi tắt, tiếp theo hắn mang theo một cỗ khí lạnh
yên lặng nằm bên cạnh nàng.
“Nếu ban đêm không thoải mái thì gọi ta.” Lâm Cẩn Dung
đợi một lát, không thấy hắn có động tĩnh gì, đoán hắn hẳn là đang ngủ, liền nhẹ
nhàng thở ra, cẩn thận duỗi tay chân rồi nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu,
nàng bị bừng tỉnh, một bàn tay từ trong ổ chăn vươn tới nhẹ nhàng đặt trên lưng
nàng. Bất quá nàng lại rõ ràng, động tác nhỏ của hắn như vậy có ý nghĩa gì. Lâm
Cẩn Dung theo bản năng co rụt lại, mở mắt ra, ngừng thở, vẫn không nhúc nhích.
Bàn tay kia đặt bên hông nàng ngừng một lát, lại nhẹ nhàng lui về.
Lâm Cẩn Dung nhắm mắt lại, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Một mảnh thanh âm, Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, chỉ thấy
ánh nắng mỏng manh, Lục Giam đang ngồi ở bên giường nhẹ tay nhẹ chân mặc quần
áo.
Lâm Cẩn Dung xoay người ngồi dậy: “Giờ nào rồi? Sớm
như vậy đã dậy sao?”
“Mới vừa canh năm.” Lục Giam quay đầu nhìn nàng, bên
trong ánh sáng hôn ám, nàng không thấy rõ sắc mặt của hắn, chỉ theo trực giác
cảm nhận tâm tình của hắn không tốt lắm, liền hướng hắn cười cười: “Ta chuẩn bị
Hai người đều đáp ứng, trong chốc lát, Lục Vân cũng đi
đến, cười hì hì trêu ghẹo hai người một hồi, không khỏi phân trần đã sai người
bưng đồ ăn lên, cùng nhau dùng điểm tâm. Lâm Cẩn Dung xới cơm gắp thức ăn, tận
chức tận trách, ngữ khí ôn hòa, tùy thời đều mang theo vài phần tươi cười, lại
có Lục Vân chêm vào chọc cười, điểm tâm trôi qua im lặng thông thuận.
Ăn điểm tâm xong, Phương ma ma tiến vào nói là lão
thái thái đã dậy, vì thế bốn người cùng nhau đến vấn an Lục lão phu nhân. Nửa
đường gặp được Đồ thị dẫn theo Lục Thiện vẫn như cũ gầy yếu như cọng cỏ, Lâm
Ngọc Trân trầm mặc bước nhanh hơn. Lâm Cẩn Dung hàm chưa tươi cười tiến lên
cùng Đồ thị và Lục Thiện chào hỏi: “Tam thẩm nương, Lục đệ sớm.”
Lục Vân cũng cười hì hì tiến lên hành lễ: “Tam thẩm
nương cùng nhau đi đi.”
Đồ thị vẻ mặt ảm đạm nhìn bốn người bọn họ, thanh âm
khàn khàn nói: “Các con đi trước, Lục lang thân thể yếu đuối, không thể đi
nhanh, chúng ta cứ chậm rãi đến.” Nói xong liền giúp Lục Thiện buộc chặt cổ áo,
giống như Lục Thiện lập tức sẽ bị gió thổi bay vậy. Cách làm này của Đồ thị,
thật sự khiến người ta không thích thú nổi. Lục Vân trong mắt hiện lên một tia
hèn mọn, trên mặt còn mang theo nụ cười: “Lục đệ, đã dùng hết nhân sâm chưa?”
Lục Thiện cúi đầu một câu không nói, chỉ hướng nhích
lại gần bên cạnh Đồ thị, Đồ thị thở dài nhẹ nhàng vỗ về đầu của hắn: “Dùng là,
không cần không được. Có điều nhân sâm tốt cũng không dễ kiếm.”
Việc cả cuộc đời này của Đồ thị yêu thích nhất chính
là giúp Lục Thiện bồi bổ thân mình, nhưng càng không ngừng bồi bổ, kết quả Lục
Thiện càng suy nhược càng quái gở. Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lục Giam, chỉ thấy
Lục Giam cúi mắt, gắt gao mím môi, không nói được một lời.
Lục Vân cũng quét Lục Giam liếc mắt một cái, cười nói:
“Chỗ ta có mấy nhánh tốt, nếu không chê, ta sẽ sai người đưa qua.”
Không đợi Đồ thị mở miệng, Lục Giam đột nhiên ngẩng
đầu lên, có chút đông cứng nói: “Mấy ngày trước đây ta không phải còn thấy Lục
đệ và Ngũ đệ cùng nhau trèo cây sao? Tiểu hài tử nên vận động nhiều một chút,
suốt ngày uống thuốc bổ, sao tốt cho được?”
Đồ thị hoàn toàn đỏ hốc mắt, ủy khuất nhìn Lục Giam,
cắn môi một câu cũng không nói.