Thế Hôn

Chương 162 : Khóc lóc

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lục Giam nhìn bộ dạng Đồ thị dường như trời sắp sụp

đổ, nhịn không được thở dài, nghiêng mặt qua một bên, một câu cũng không nói.

Lục Thiện ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lục Giam.



Mắt thấy mẫu tử bọn họ giương cung bạt kiếm, loại

chuyện này đương nhiên không xen vào vẫn tốt hơn. Lục Vân vò khăn tay, hơi hơi

có chút xấu hổ cười nói: “Ta đây đi trước.” Nói xong vội vàng đuổi theo Lâm

Ngọc Trân.



Lâm Cẩn Dung không thể tránh khỏi, liền ôn nhu nói:

“Tam thẩm nương xin nghe ta nói một câu, dược có ba phần độc, bổ quá mức sẽ

không tốt. Điều trị cũng nên chú ý, không bằng thỉnh đại phu tốt đến khám bệnh.

Nghe người ta nói, Thái Minh phủ có một đại phu họ Quách, rất tài giỏi.” Nếu từ

trước, có Lục Vân so sánh, nàng sẽ chủ động đưa Đồ thị nhân sâm, nhưng hiện

tại, nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy.



Đồ thị ánh mắt nhất thời sáng lên: “A Dung quen biết

với Quách đại phu kia sao?”



Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Ta không biết, chỉ nghe người

ta nói. Tam thẩm nương có thể viết thư đến nhà Nhị cô tổ mẫu ở Thái Minh phủ,

thỉnh bọn họ hỗ trợ xem, nếu quả nhiên y thuật cao minh, cũng nên thử một

chút.”



Đồ thị liền đẩy Lục Thiện tiến lên: “Nhanh cám ơn tẩu

tử của con. Thân thể của con không tốt, đọc sách cũng đọc không xong, về sau

còn phải dựa vào tẩu tử chiếu cố con đây.”



Lục Thiện cúi đầu lảo đảo từng bước lên phía trước rồi

đứng vững, mím môi không nói lời nào.



Dựa vào nàng? Vậy nàng dựa vào ai? Nói dựa vào là dựa

vào sao? Vì sao luôn muốn nhờ vả người khác vậy? Chính mình rảnh tay rảnh chân

lắm sao? Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Tam thẩm nương quá khách khí, ta biết phương

pháp tốt, về tình về lý đều nên nói với thẩm, không cần khách khí như vậy. Lục

đệ khỏe lên có thể đọc sách cho tốt, không cần dựa vào ai cả.”



Đồ thị dường như không nghe thấy câu nói sau của nàng,

nhìn quanh trái phải, thấy không còn những người khác, liền tràn đầy tươi cười

tiến lên kéo tay Lâm Cẩn Dung: “A Dung, ta vẫn biết con là cô nương tốt tâm địa

thiện lương, đã sớm ngóng trông con vào cửa, chuyện buổi sáng hôm qua con cũng

đừng tự giận mình, ta kỳ thật rất thương con cùng Nhị lang, đã sớm chuẩn bị

tốt, nhưng vẫn chưa có cơ hội khác đưa cho con……” Vừa nói vừa từ trong lòng lấy
cũng không động, Lục lão phu nhân không biết làm gì, đành xoa xoa đầu của hắn,

khe khẽ thở dài.



Tống thị thở dài, vô hạn trìu mến nói: “Hài tử này,

sao ta lại thấy gầy hơn hồi trước vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò, chỉ thấy có

hai cặp mặt, thực là…… Thời điểm đi theo Ngũ lang còn trông thấy khuôn mặt tươi

cười, mấy ngày nay Ngũ lang bị tổ phụ mang đến Tụ Hiền các đọc sách, không có

người bồi hắn, lại thành cái dạng này.”



Nàng không nói lời này thì không sao, Đồ thị vừa nghe

liền bi ai, các loại cảm xúc toàn bộ dâng trào, rút khăn tay che mặt, ô ô nức

nở hóc lên: “Ta tạo nghiệt gì a…… Đứa thứ nhất…… Ô ô…… Đứa thứ hai, không còn ở

bên cạnh…… Ô ô…… Chỉ còn lại có một nhi tử độc đinh, lại như vậy…… Ô ô…… Ta

tương lai phải làm sao bây giờ, ô ô…… Tứ lang của ta a, nếu con còn sống, ta

cũng không phải khổ sở như vậy a…… Ô ô……” Thấy nàng đột nhiên nhắc tới thứ tử

đã sớm chết non đứng hàng thứ tư Lục Giáng, mọi người không khỏi hai mặt nhìn

nhau, Lâm Ngọc Trân trên mặt khó coi, gân xanh trên trán giật giật, chán ghét

đến cực hạn, Lục lão phu nhân đau đầu xoa xoa trán, hận không thể nhanh đứng

dậy chạy thoát, Lục Giam cầm quả quýt mới chỉ ăn một nửa, mặt càng ngày càng

trắng bệch, ánh mắt càng ngày càng đen sẫm. Lục Thiện đầu càng ngày càng thấp,

thân mình co rúm lại.



Tống thị vội đứng lên khuyên nhủ Đồ thị, khoa trương

nhẹ nhàng chụp miệng mình: “Xem miệng này của ta, tự dưng nói gì vậy? Tam đệ

muội a, muội đừng khóc, đều là lỗi của ta. Lục lang không phải chỉ có thân thể

yếu đuối thôi sao? Muội yên tâm, muốn tìm thuốc bổ gì chúng ta cũng đều tìm cho

muội, ai nha…… Nhắc tới Tứ lang đáng thương, ta cũng thật đau lòng a…… Hài tử

kia, vừa thông minh vừa nhu thuận……” Sau đó cũng đỏ đôi mắt, hơi hơi nghẹn

ngào. Đồ thị khóc lớn hơn nữa: “Tứ lang đáng thương của ta a…… Ô ô…… Mạng của

ta thực khổ a…… Ô ô……”



Lục Vân nhanh đứng dậy khuyên nhủ, Đồ thị căn bản

không để ý tới nàng. Lục Vân vừa vội lại ủy khuất, quay đầu nhìn Lục Giam, lại

nhìn Lục lão phu nhân, sau đó nhìn về phía Lâm Cẩn Dung. Một vở tuồng náo nhiệt

như vậy, hoàn toàn có thể vượt qua chuyện lễ gặp mặt. Hiện tại hồi tưởng, dường

như mỗi lần Đồ thị cùng Lâm Ngọc Trân nháo loạn luôn luôn có thân ảnh của Tống

thị. Hôm nay chiêu này cũng thật cao minh, rõ ràng muốn bức tử người ta mà, Lục

Thiện không thành đạt thì thôi, Đồ thị thực dại dột. Có qua có lại mới toại

lòng nhau, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Tam thẩm nương chớ

khóc, nghe nói đệ tử của Chư tiên sinh cùng Lục đệ tuổi cũng xấp xỉ. Sau khi

Thất đệ của ta đến nơi đó tính cách cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.”