Thế Hôn
Chương 163 : Bàng quan
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Từ trước Lâm Cẩn Dung không biết, nay lấy thân phận
như một người đứng xem, ngược lại rõ ràng rất nhiều. Lục Thiện chính là một cây
thương, nếu muốn khiến Nhị phòng cùng Đồ thị yên tĩnh, đầu tiên phải giải quyết
vấn đề của Lục Thiện. Lục Thiện một ngày không thoát ly khỏi Đồ thị, một ngày
sẽ không thể bình thường lớn lên, mà có lớn lên cũng sẽ trở thành phế nhân. Lục
Thiện càng suy nhược, càng không nên thân, Đồ thị trong lòng oán khí sẽ càng
trầm trọng, sẽ càng hung hăng huyên náo.
Lâm Cẩn Dung thanh âm không nhỏ, nhưng vào lúc này,
căn bản không có ai để ý tới nàng.
Tân nhi tức mới vào cửa thì tính là cái gì?
Đồ thị khóc thương tâm, lòng tràn đầy oán hận đối với
công công bà bà và Đại phòng, đối với Lục Giam bất mãn cùng thất vọng, cho dù
nghe thấy lời của Lâm Cẩn Dung, cũng luyến tiếc để Lục Thiện rời khỏi tầm mắt
cùng ôm ấp của nàng, bị đưa đến nơi khác chịu khổ.
Lâm Ngọc Trân vô cùng bất mãn. Thật đúng là suy nghĩ
cho Tam phòng sao? Còn không biết Chư tiên sinh có nguyện ý thu nhận Lục Thiện
hay không, cho dù đồng ý, vậy không phải khiến Lục Giam chọc phiền toái sao?
Lục Giam bị liên lụy, sao còn có thể chuyên tâm đọc sách tham dự khảo thí?
Đám người Tống thị đương nhiên càng tỏ vẻ không nghe
thấy, thanh âm khuyên giải lớn hơn nữa, chỉ hai ba cái, liền đem thanh âm của
Lâm Cẩn Dung chìm nghỉm trong tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Lục Vân rũ mắt xuống trầm tư, Lục Giam cũng nhanh
chóng giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, trong mắt có ánh lửa.
Lâm Cẩn Dung kéo kéo khóe miệng, rũ mắt xuống bưng một
chung trà cho Lục lão phu nhân. Lục lão phu nhân thân thể không tốt, không thể
chịu đựng được tranh cãi ầm ĩ, nếu phát tác, lại thấy có lỗi với lão Tam cùng
Tam nhi tức, không phát tác, lại thấy tình huống này thật kỳ cục. Hành vi này,
giống như là giúp Lâm Cẩn Dung ra oai phủ đầu, lập tức thở dài, nhẹ nhàng vuốt
vuốt mu bàn tay của Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Hài tử, con……”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có việc gì.”
Nàng không thèm để ý, bởi vì không cần, cho nên loại thủ đoạn này căn bản không
gây thương tổn đến nàng, nhiều nhất chỉ là tranh cãi ầm ĩ phiền chán một chút
mà thôi.
Thấy nàng tuy rằng bộ dạng phục tùng rũ mắt , trên mặt
cùng trong giọng nói cũng không có gì mất kiên nhẫn, phẫn nộ thương tâm gì đó,
thật yên lặng, ôn hòa, Lục lão phu nhân tâm tình trở nên tốt hơn nhiều, đứng
dậy nói: “Ta mệt mỏi, không thoải mái. Nhi tức của Nhị lang đỡ ta vào buồng
trong nghỉ tạm.”
Lâm Cẩn Dung ước gì được như vậy, liền đỡ lấy cánh tay
của Lục lão phu nhân, cùng nàng vào nội đường, sau khi đóng cửa lại, tiếng khóc
của Đồ thị cùng thanh âm khuyên giải của Tống thị cũng trở nên nhỏ hơn.
Lâm Ngọc Trân hung hăng thêm một câu: “Nếu là Lục
Thiện bị đưa đến chỗ Chư tiên sinh, liên lụy Nhị lang, con cho là người chịu
thiệt nhất sẽ là ai!”
Tóm lại không phải là nàng. Lâm Cẩn Dung nói: “Không
thể có liên lụy, ngược lại mọi người sẽ được thanh tịnh hơn rất nhiều.”
“Sao lại nói như vậy?” Lục Vân bắt lấy những lời này
của nàng, theo đuổi không bỏ.
Lâm Cẩn Dung tựa tiếu phi tiếu nói: “Mỗi người đều có
quần áo mới dịp lễ tết, ta vốn là cũng có, lại bị người bên ngoài đoạt đi, chỉ
còn lại có một kiện nửa mới nửa cũ, không thể mặc ra ngoài. Ta đương nhiên muốn
khóc muốn ồn ào, bằng không người khác sao biết ta ủy khuất đáng thương đây?
Nhưng nếu ta cũng có quần áo đẹp, ta tất nhiên sẽ không thể ủy khuất. Tuy không
phải là đồ mới, nhưng tốt xấu có quần áo đẹp chống đỡ mặt mũi, không phải cấp
bách như vậy.” Đồ thị vì sao luôn bám riết lấy Lục Giam, vì sao hôm nay liều
lĩnh bùng nổ phát tác? Bởi vì Đồ thị không nhìn thấy hy vọng gì trong tương
lai.
So sánh này tuy hơi khó nghe, nhưng lại thập phần
chuẩn xác. Lục Vân nghe hiểu, phủ lên đầu vai Lâm Ngọc Trân, lo lắng nói: “Tẩu
tử, tuy tẩu hảo tâm, nhưng không khỏi có chút qua loa, dễ dàng bị người khác
hiểu lầm lợi dụng. Lời nói này hiện nay chỉ sợ đã rơi vào tai tổ phụ, còn không
biết lão nhân gia sẽ nghĩ như thế nào đây. Lần sau nếu xảy ra loại sự tình này,
tẩu vẫn nên cùng nương thương lượng trước rồi hẵng mở miệng, như vậy sẽ thỏa
đáng hơn.”
Lâm Cẩn Dung thập phần có thứ tự nói: “Ta về sau sẽ
tận lực chú ý.”
Lâm Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên căn bản
không tin.
Lục Vân liền hướng Lâm Cẩn Dung ngoắc, nhỏ giọng nói:
“Tẩu tử về trước đi, đỡ khiến ca ca lo lắng. Nơi này đã có ta, tẩu đừng lo
lắng, cho dù là tổ phụ có nói gì đó, ta cũng sẽ thay tẩu biện giải, tất sẽ
không để tẩu chịu ủy khuất.”
Lâm Cẩn Dung liền cười nói cảm tạ, Lục Vân vội tiếp
lời: “Cảm tạ cái gì? Không phải người ta đều nói chúng ta là thân biểu tỷ muội
sao? Nên săn sóc yêu thương nhau mới đúng.”
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Muội nói đúng.” Từ lúc nàng
không chịu tiếp nhận xuyến vàng kia của Đồ thị, hết thảy đều lặng yên xảy ra
biến hóa.