Thế Hôn

Chương 169 : Biến sắc mặt

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Không làm chuyện dư thừa. Đây là chuyện dư thừa sao?

Điều này đề cập đến thân phận của Lục Giam, hắn rốt cuộc là nhi tử của Đại

phòng hay là nhi tử của Tam phòng đây, vấn đề này phải làm rõ, tuyệt đối không

thể để lẫn lộn! Lâm Ngọc Trân tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đối với Lâm Cẩn

Dung trợn mắt nhìn: “Ta muốn tốt cho con, con lại không cảm kích!”



Lâm Cẩn Dung nói: “Biết cô cô đau lòng cho ta, nhưng

có một số việc khó phân định thắng thua cao thấp, cũng không phải biết lợi hại

ra sao, vô luận nháo loạn thế nào, kết quả cũng sẽ không thay đổi, vậy vì sao

phải khiến người bên ngoài cho rằng cô chất chúng ta để ý không buông tha đây?”



Lâm Ngọc Trân cả giận: “Nàng muốn cưỡi lên đầu ta, ta

còn phải nhẫn nhịn hay sao? Con thật sự không đi?”



Lâm Cẩn Dung kiên định lắc đầu. Có điên nàng mới đi để

nhận oan uổng. Nàng vẫn đều nhớ rõ một sự kiện, năm ấy, Đồ thị ngầm vụng trộm

giáo huấn Ninh nhi gọi Đồ thị là tổ mẫu, bị Lâm Ngọc Trân biết được, cũng là không

thuận theo sẽ không buông tha, thế nào cũng phải lôi kéo nàng đến trước mặt Lục

lão ông cùng Lục lão phu nhân cáo trạng. Đồ thị đương nhiên không sợ, hỏi Lâm

Ngọc Trân từ nơi nào mà biết, bảo gọi nhân chứng vật chứng ra, nhân chứng đương

nhiên không thiếu, nhưng rốt cuộc lại diễn biến thành Lâm gia cô chất cùng nhau

sinh sự ức hiếp Đồ thị, để ý không buông tha. Đến cuối cùng, Lâm Ngọc Trân cùng

Đồ thị đều chuyển mũi nhọn, đổ hết lên người nàng, chính là lỗi của nàng, không

xử lý chuyện cho tốt, khiến nhàn thoại truyền ra ngoài.



Hương hoa nhài thản nhiên xông vào mũi, Lâm Cẩn Dung

giương mắt nhìn về phía cạnh cửa, chỉ thấy phía dưới mành bằng thanh bố có một

đôi hài thêu sắc đỏ thẫm, phía trên là làn váy sắc xanh ngọc thêu một chút hoa

ngọc lan trắng, vừa thấy đã biết là Lục Vân đứng ở nơi đó.



“Lúc nào cũng chỉ biết nhẫn nhịn. Ngươi đang ở trong

một gia đình bạo ngược! Ta cũng không trông cậy vào ngươi, một đám đều là ăn

không ngồi rồi, chỉ có một mình ta tốn tâm tư.” Lâm Ngọc Trân đứng dậy: “Vì mặt

mũi của Lâm gia, ta phải đi tìm lão thái gia!”



Cái đó và thể diện của Lâm gia có gì liên quan đây? Rõ

ràng chính là Lục gia Đại phòng cùng Tam phòng chi tranh. Lâm Cẩn Dung đã cản

Lâm Ngọc Trân, nếu không được, vậy thuận theo tự nhiên, để Lục Vân ngăn trở

thôi, vì thế cũng không tiếp tục can gián Lâm Ngọc Trân.



Cặp hài thêu đỏ thẫm dưới làn váy kia rốt cục giật

giật, Lục Vân vén rèm tiến vào, cười nói: “Này lại là làm sao vậy?” Thấy Lâm

Cẩn Dung không nói lời nào, liền tự động tiếp lời: “Là vì chuyện sáng sớm sao?

Cũng không phải chuyện gì phức tạp. Tổ phụ cùng tổ mẫu trong lòng đều đã có
Lục Giam không nói thêm một lời, gắt gao mím môi, biểu

tình thập phần cố chấp.



“Được rồi, ta đi tìm tẩu tử.” Lục Vân đành phải thở

dài, lui ra ngoài. Cũng không đi tìm Lâm Cẩn Dung, mà là tìm một chỗ ẩn nấp

ngồi xuống, nghiêng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.



Xung quanh im lặng một mảnh, chỉ có thanh âm Lục Giam

nghe qua có chút khô cằn vang lên: “Mẫu thân, người yên tâm, ân dưỡng dục con

vẫn ghi nhớ trong lòng, cũng không dám quên.”



Lâm Ngọc Trân sắc mặt có chút hòa hoãn một ít, cúi mắt

nhìn chén trà trong tay thản nhiên nói: “Quên hay không quên là chuyện của con.

Ta chính là không cần dựa vào con, ta cũng có thể sống tốt, đâu cần phải bắt

buộc dựa vào con. Trên đời này a, có rất nhiều người vong ân phụ nghĩa mà.”



Lục Giam trầm mặc một lát, đứng dậy hành lễ cáo lui:

“Lời muốn nói đã nói xong, mẫu thân người nghỉ ngơi, con cáo từ trước.”



Cứ như vậy đã xong rồi? Lâm Ngọc Trân tức giận đặt

mạnh chén trà lên bàn, cả giận nói: “Chỉ nói với ta một câu như vậy đã xong rồi

sao? Ngươi ngày ngày chính sự không làm, mắt thấy người bên ngoài bắt nạt ta và

nội tức ngươi mà tác uy tác quái, vậy mà ngươi còn chạy tới chỗ họ. Ngươi đến

tột cùng coi ta là gì? Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi muốn gì!

Ngươi chớ quên, ai mới là người bồi dưỡng ngươi thành tài!”



Lục Giam mặt trắng bệch thêm vài phần: “Con chưa bao

giờ quên, cũng không dám quên. Chỉ nhớ ân sinh thành không nhớ ân dưỡng dục,

hoặc là chỉ nhớ ân dưỡng dục không nhớ ân sinh thành, thì có khác gì súc sinh.

Con cho rằng, trước mắt, con cũng không làm gì sai trái, không thẹn với lương

tâm.”



“Ngươi phản rồi!” Lâm Ngọc Trân giận tím mặt, lớn như

vậy, đây là lần đầu tiên hắn minh mục trương đảm (trắng trợn)cùng

nàng đối diện, hiện tại cứ như vậy, ngày sau sẽ thế nào? Vì thế lời nói ra

miệng chưa kịp suy nghĩ: “Ngươi là thấy ta chia rẽ mẫu tử các ngươi đúng không?

Ta nói cho ngươi biết, đây là ý tứ của phụ thân ngươi cùng tổ phụ mẫu của

ngươi! Nếu ngươi không ở chỗ của ta, thì cũng có khác gì Lục Thiện bây giờ! Sao

có thể thành tài gì được đây?”