Thế Hôn

Chương 168 : Vô lý

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Mặc dù biết nàng chưa từng nhìn hắn, Lục Giam vẫn

không dám nhìn gương mặt của Lâm Cẩn Dung, hắn cố hết sức khiến thanh âm của

chính mình có vẻ tự nhiên bình tĩnh: “Ta, muốn nhìn nàng.”



Yên tĩnh một mảnh.



Chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Lâm Cẩn Dung đột nhiên

trở nên dồn dập Lục Giam có chút quẫn bách nhìn qua, nàng đã mở mắt, vẻ mặt đỏ

bừng, trong thanh âm rõ ràng mang theo nôn nóng bất an cùng đông cứng: “Ta

không muốn.”



“Sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên nàng nói

không với ta. Nàng nói không! Vậy thì không vậy.” Nàng rốt cuộc là thẹn thùng

đi, Lục Giam nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra! Mang theo ý cười đứng dậy thổi tắt

đèn, lại nằm trở lại bên cạnh người nàng, kiên nhẫn chờ hơi thở nàng bình tĩnh trở

lại, mới dựa gần nhỏ giọng hỏi: “Còn tức giận sao?”



Lâm Cẩn Dung không trả lời.



Trên người nàng tản mát ra mùi hương ngọt ngào ấm áp,

hấp dẫn vô cùng, Lục Giam nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên vành tai

nàng một ngụm. Toàn thân nàng lập tức cứng ngắc, hắn đột nhiên rất muốn biết,

nếu hắn lại dùng một chút sức lực, nàng có thể kêu ra tiếng hay không? Nàng im

lặng một cách quá đáng, cho dù là thời điểm hiểu rõ nhất, nàng cũng vẫn yên

tĩnh không tiếng động. Vì thế hắn thử thăm dò tăng thêm khí lực, nàng trước sau

như một không kêu lên, nhưng hung hăng đẩy đầu hắn một cái: “Chàng cầm tinh con

chó sao?”



Hắn đột nhiên rất muốn cười, vì thế lệch qua trên

giường cười ha hả. Trong lòng ứ đọng hờn dỗi bỗng chốc tan biến, thần thanh khí

sảng. Hắn rốt cục đã tìm được điểm mẫn cảm của nàng rồi.



Lâm Cẩn Dung sợ run một lát, chậm rãi hất tóc, xoay

người sang đối mặt với vách tường, dùng sức đập tường vài cái.



Lục Giam nở nụ cười trong chốc lát, thấy nàng đưa lưng

về phía hắn, im lặng co người thành một gò nhỏ, liền vươn tay qua ôm nàng, đem

nàng xoay người lại nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng: “Đừng tức giận. Ngày mai theo ta

đến Thính Tuyết các, ta sẽ tìm hai quyển sách cho nàng đọc. Tổ phụ có giấu rất

nhiều quyển sách thú vị.”



Vạn lại câu tĩnh, trăng sáng nhô lên cao.



Lục Giam nghiêng người nằm hướng ra phía ngoài, ánh

mắt nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, động cũng không muốn động. Phía sau

bình phong truyền ra tiếng nước róc rách nho nhỏ, là Lâm Cẩn Dung đang tắm rửa.

Nàng đã ở đó thật lâu, hắn tính ra, ít nhất cũng mất thời gian uống một chén

trà nhỏ, vậy mà vẫn còn chưa xong.



“A Dung!” Hắn thình lình cảm thấy phiền chán, nhịn

không được gọi nàng.



“Ân?” Tiếng nước thoáng dừng lại, thanh âm như cũ

không ôn nhu không tức giận: “Chàng muốn uống nước sao? Ấm nước đặt trên kỷ trà

ngay tại bên giường.”



“Ta không uống.” Hắn khống chế không được có vài phần


Đang nghĩ ngợi, Lâm Cẩn Dung phảng phất biết nàng đang

đăm chiêu suy nghĩ, thản nhiên nói: “Mặc kệ người bên ngoài truyền ra thế nào,

các ngươi cũng không biết, không phát hiện. Nhớ kỹ chưa? Phu gia ngươi là họ

Trương đúng không?”



Trương ma ma “A” một tiếng, cười nịnh nọt: “Vâng,

thiếu phu nhân trí nhớ thật tốt, nô tì chính là ngày ấy thời điểm tới dập đầu

với người đã báo tên họ! Người nhớ không?”



Lâm Cẩn Dung mỉm cười nói: “Phàm là người của ta, ta

đều nhớ rõ.”



Trong đó ý tứ uy hiếp thực rõ ràng, Trương ma ma cười

gượng hai tiếng: “Thiếu phu nhân, nô tỳ tất nhiên sẽ làm tốt bổn phận.”



Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, trở về phòng ra lệnh Quế

Viên đem trà cụ của nàng tẩy sạch.



Không bao lâu, ma ma ở phòng bếp đưa điểm tâm đến, Lục

Giam vẫn chưa thấy trở về.



Nàng liền bảo người chuẩn bị nước ấm, rồi ngồi chờ Lục

Giam trở về. Không bao lâu, tiểu nha hoàn Lưu Đầu mới được điều đến nói là Lục

Giam sẽ ăn điểm tâm ở Tam phòng, bảo nàng không cần chờ hắn, lại nói bảo nàng

chớ lo lắng, đừng quên buổi chiều đến Thính Tuyết các pha trà cho hắn.



Quế ma ma cùng Lệ Chi nghe nói như thế, không khỏi

buông lỏng tâm tư, cười đến mi mắt híp thành một đường.



Lâm Cẩn Dung một mình dùng cơm, thấy sắc trời đã sáng

rõ, liền đến sân viện của Lâm Ngọc Trân thỉnh an. Lâm Ngọc Trân quả nhiên đã

nhận được tin tức, thấy nàng liền nói: “Thôn phụ này! Càng ngày càng kiêu ngạo.

Đi, con theo ta đi gặp lão thái thái, ta thật muốn xem xem Đồ thị có tâm tư gì,

luôn gây chuyện với con, là muốn đánh vào mặt ta hay là đối với việc lão thái

gia làm chủ cửa hôn nhân này không hài lòng? Lục Giam đâu?”



Lâm Cẩn Dung sao có thể chỉ vì sự tình này mà đến gặp

Lục lão phu nhân, kia không phải quá ngốc nghếch sao? Liền khuyên nhủ: “Cũng

không phải gây chuyện với con, là tìm Lục Giam. Cửa cũng chưa tiến vào đã ngất

đi rồi. Lão thái thái thân mình không tốt! Tranh cãi ầm ĩ làm phiền lão nhân

gia người, tổ phụ nhất định sẽ oán trách chúng ta không hiểu chuyện, coi như

không có chuyện gì đi.”



“Nào có dễ dàng choáng váng như vậy? Ta chưa từng thấy

nàng ngất xỉu bao giờ. Đúng là giả bộ rồi!“Lâm Ngọc Trân nhìn Lâm Cẩn Dung

trong chốc lát, đột nhiên nói: “Con đổi tính rồi sao?”



Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng có ý tứ gì, đơn giản hỏi

thời điểm mình chống lại nàng chưa bao giờ muốn chịu thiệt, nay lại đối với

người khác nhường nhịn là sao. Liền chậm rãi nói: “Ta vẫn đều là như vậy.

Chuyện dư thừa ta không muốn làm.”