Thế Hôn

Chương 167 : Chân thật

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lục Thiện đang đầu váng mắt hoa được gã sai vặt nâng

dậy, còn chưa kịp đứng vững, chỉ nhắm mắt lại không ngừng rơi lệ nức nở, gã sai

vặt không còn cách nào, đành phải tùy ý để hắn dựa vào trên người mình, khó xử

nhìn Lục lão ông.



Lục lão ông cũng không để ý tới, chỉ kêu Lục Giam cùng

Lâm Cẩn Dung nhanh trở về: “Canh giờ không còn sớm, tổ mẫu các con còn đang

đợi, nàng thân mình không tốt, chớ để nàng chờ lâu.”



Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung liền lui ra ngoài.



Cửa được chậm rãi đóng lại, Lục lão ông thu hồi ánh

mắt, ngồi trở lại ghế, mệnh lệnh gã sai vặt: “Giúp Lục thiếu gia thu thập sạch

sẽ, ở phòng cách vách trải đệm giường, an trí chỗ cho Lục thiếu gia ngủ.” Lại

an bài hai ma ma gác đêm, mới đứng dậy đi đến trước bàn học ngồi xuống, cẩn

thận nhớ lại nhất cử nhất động cùng biểu tình ánh mắt của Lâm Cẩn Dung vừa rồi.



Đó là một nữ nhân tâm địa cứng rắn. Hắn đánh Lục

Thiện, tuy cũng không dùng quá nhiều sức lực, nhưng nhìn thấy cũng đủ dọa

người. Nếu là nữ tử bình thường, đã sớm bị sợ hãi, cho dù là Lục Giam, tuy rằng

biết lúc này không thể nhúng tay vào, nhưng cũng là cực độ không đành lòng.



Chỉ có Lâm Cẩn Dung, lông mi đều không hề nâng lên,

bình tĩnh vô ba.



Nhưng đây cũng là nữ nhân không giả bộ. Nếu là các nhi

tức tôn tức khác của hắn hay là Lục Vân lúc này, vô luận trong lòng nghĩ như

thế nào, đều nhất định sẽ vội vàng giúp Lục Thiện cầu tình, tỏ vẻ mình tâm địa

thiện lương. Ngay cả là Lâm Ngọc Trân, cũng sẽ không thể không làm vậy. Nàng

bình tĩnh trả lời, đến cuối cùng mới mở miệng cầu tình, cũng chỉ là một câu rất

đúng mực, không làm ra vẻ khóc lóc gạt lệ, cực kỳ bi thương, còn mang theo vài

phần vô sách giống như bị hắn ép buộc vậy.



Bằng không, chính là nàng rất bình tĩnh sáng suốt,

biết tình huống của Lục Thiện, hiểu được không thể thay Lục Thiện cầu tình. Lục

Thiện, nói trắng ra là bị Đồ thị làm hỏng. Con cháu Lục gia ngày bé phần lớn

thân thể đều có chút hư nhược, dễ dàng chết non. Đồ thị trước mất đi Lục Giam,

lại mất đi thứ tử, chỉ còn có độc đinh này, đương nhiên vô cùng nâng niu chiều

chuộng. Lục Thiện ngày bé bất quá chỉ bị bệnh thông thường, nhưng đã khiến Đồ

thị quá sợ hãi. Từ sau lần đó, liền thường xuyên bồi bổ, không cho phép xuất

môn sợ bị trúng gió, không được làm như thế này, không được làm như thế kia,

hài tử kia bắt đầu kiêng ăn, càng lớn càng yếu ớt, càng yếu ớt Đồ thị lại càng
gì, không cần nghĩ vẫn sẽ là một bộ mặt không chút thay đổi. Hắn không cùng

nàng nói chuyện, nàng tất nhiên sẽ không cùng hắn nói chuyện.



Quế ma ma về phòng trước, đã sớm nghe kể lại sự tình,

đúng là thời điểm đang cảm thấy bất ổn thì thấy hai người trầm mặc một trước

một sau bước vào, liền vội vàng tiến lên đón, một bên cùng Lệ Chi nháy mắt, một

bên ân cần hỏi thăm: “Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân có muốn ăn khuya không?”



Lâm Cẩn Dung đặt ngoại bào của Lục Giam cởi ra đặt lên

giá: “Ta không cần, hỏi Nhị gia có muốn ăn hay không?”



Lục Giam ngồi trên tháp được Đậu Nhi hầu hạ thay hài,

thấp giọng nói: “Không ăn, đưa nước ấm lên, ta cùng thiếu phu nhân đều mệt mỏi,

muốn sớm nghỉ ngơi.”



Vì thế mọi người đều nín thở tĩnh khí đưa nước lên,

hầu hạ hai người rửa mặt xong, thật cẩn thận đóng cửa lui ra ngoài.



Lâm Cẩn Dung gắt gao nhốt mình ủ trong chăn, khép hờ

mắt, chỉ chờ Lục Giam thổi đèn rồi đi ngủ. Đợi một lúc, thấy hắn chậm chạp chưa

tắt đèn, đành nhắc nhở: “Trong lòng không thoải mái sao?” Nàng đã mặc kệ, hắn

vẫn khó xử sao?



Một bàn tay luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng cầm tay

nàng, Lục Giam nghiêng mặt đối diện với nàng, đôi mắt đen láy sâu kín: “A

Dung.”



“Ân?” Lâm Cẩn Dung im lặng tùy ý để hắn nắm tay, nhìn

hắn xốc chăn của nàng lên nằm xuống ngay bên cạnh. Hai người đối mặt, hai mắt

nhìn nhau.



Xinh đẹp như hoa, im lặng thuận theo, ôn hòa rộng

lượng, chưa từng có một câu chỉ trích, không hề biểu lộ ra một chút ít ủy

khuất, hoàn mỹ đến mức không thật. Nhưng hắn vẫn còn nhớ nữ hài tử mặc xiêm y

vải thô, ngồi xổm ở bờ sông tươi cười thoải mái tùy ý, cố ý bày mưu để hắn rơi

xuống sông, lúc đó hai mắt nàng lóe lục quang, sinh cơ bừng bừng. Lục Giam vươn

tay, nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Cẩn Dung, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, chậm rãi cúi

đầu xuống, trong nháy mắt khi hắn sắp chạm vào đôi môi của nàng, Lâm Cẩn Dung

nhanh chóng nhắm hai mắt lại, như vậy hắn không thể nhìn rõ ánh mắt của nàng

thế nào được nữa.