Thế Hôn

Chương 166 : Tổ tôn

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Đã từng nghe, cũng chưa bao giờ quên? Lục Giam nghiêm

túc nhìn Lâm Cẩn Dung trong chốc lát, ôn nhu cười: “Vậy là tốt rồi.”



Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống, cười nhẹ.



Trên đường đi, Lục Giam nghiêng đầu nhìn về phía Lâm

Cẩn Dung, nàng chỉ nhìn xuống thềm xe, hắn cũng không nói lời nào, chỉ cười

nhẹ, lại ngầm đem tay nàng tách ra, mười ngón giao nhau, gắt gao cầm nắm. Đến

Lục phủ, sắc trời đã trở nên tối đen, chỗ nhị môn có ma ma trông cửa khoa

trương cười chào đón: “Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân đã trở lại.”



Lục Giam tâm tình tốt, liền gật gật đầu: “Đã trở lại.”



Ma ma kia liền đánh giá toàn thân cao thấp của Lâm Cẩn

Dung, Lâm Cẩn Dung phát hiện khác thường, nhướn mắt lên nhìn về phía bà ta, ma

ma kia vội vàng tránh ánh mắt của nàng, hơi hơi cúi đầu, cười gượng lui qua một

bên.



Hai người trước đến chỗ Lục lão ông báo danh, bất quá

mới đi được chục bước, chợt nghe thấy có người gọi khẽ một tiếng: “Nhị thiếu

phu nhân.”



Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn lại, thấy

sau núi giả bên đường có một người vòng qua, chính là nha hoàn Giản Nhi của Lục

Vân. Giản Nhi trên mặt tươi cười, khẽ liếc Lục Giam, lại nhìn Lâm Cẩn Dung, rõ

ràng là có lời gì đó muốn nói.



Lục Giam nhân tiện nói: “Nàng ra đó đi, ta chờ nàng ở

đằng trước.” Quả nhiên một mình bước đi phía trước.



Lâm Cẩn Dung liền mang theo Lệ Chi, tiến lên hỏi:

“Chuyện gì?”



Giản Nhi vội nhỏ giọng nói: “Tiểu thư bảo nô tỳ chờ

người. Hôm nay sau khi người và Nhị gia xuất môn, trong nhà đã xảy ra một sự

kiện……”



Hóa ra Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam chân trước mới ra

cửa, Lục lão ông sau lưng liền an bài Lục Thiện từ hôm nay trở đi sẽ đến Tụ

Hiền các cùng Lục Luân đọc sách. Mệnh lệnh này vốn Lục Tam lão gia cùng Đồ thị

không có trở ngại gì, nhưng Lục Thiện lại cự tuyệt chấp hành.



Lục Thiện ngay tại lúc đó hất đổ cơm canh, chạy về

phòng mình đóng cửa lại, sống chết không chịu ra ngoài, Đồ thị sợ tới mức canh

giữ ở cạnh cửa vừa khóc vừa khuyên nhủ, đồng ý nói chỉ cần Lục Thiện đi ra, sẽ

không bắt đến Tụ Hiền các nữa. Lục Tam lão gia bác bỏ yêu cầu này, nàng liền
“Tổ phụ, tôn nhi cùng tôn tức thỉnh an người.” Cửa nhẹ

nhàng đẩy ra, Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung cúi đầu đi vào hành lễ với Lục lão

ông.



“Đứng lên đi, A Dung trong nhà mọi người có khỏe

không?” Lục lão ông giống như hoàn toàn đã quên mất Lục Thiện ngồi ở một bên,

ngữ khí ôn nhu, hòa ái dễ gần.



“Hồi tổ phụ, trong nhà hết thảy đều rất tốt.” Lâm Cẩn

Dung vừa trả lời một câu này, chợt nghe một trận loạn hưởng, thanh âm bén nhọn

chói tai của Lục Thiện vang lên: “Hạ lưu cẩu nô tài! Ai cho ngươi chạm vào tay

của ta? Cút!”



Mọi người nhất tề quay đầu, chỉ thấy Lục Thiện đứng

dậy, liều mạng đá gã sai vặt trước mặt hắn, hé ra mặt trướng đỏ bừng, thanh âm

sắc nhọn vô cùng, gã sai vặt chỉ né tránh, thấp giọng bồi tội: “Lục thiếu gia,

nô tài không phải cố ý.”



“Tiểu súc sinh làm càn!!!” Lục lão ông mạnh đứng dậy,

bước nhanh đi tới trước mặt Lục Thiện, tát một bạt tai lên mặt hắn. Lục Thiện

bị đánh lật mặt, lảo đảo té ngã trên mặt đất, liền nằm trên mặt đất không nhúc

nhích.



Lục Giam muốn tiến lên đỡ hắn dậy, nhưng cố nhịn

xuống, không khỏi nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn

đá thanh chuyên trên sàn, cũng không nhúc nhích. Đành phải nhìn về phía Lục lão

ông: “Tổ phụ?”



Lục lão ông không thèm quan tâm đến lý lẽ, ngồi yên

quay đầu tiếp tục hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thất đệ con chắc là sắp phải trở lại chỗ

của Chư tiên sinh rồi chăng?”



“Vâng, là ngày mai sẽ rời đi.” Lâm Cẩn Dung cúi mắt,

thanh âm vững vàng.



Lục lão ông lại hỏi vài câu râu ria, rồi nói: “Đều trở

về đi.”



Lâm Cẩn Dung lúc này mới nói: “Tổ phụ, Lục đệ còn nhỏ,

dục tốc bất đạt……”



Lục lão ông vểnh vểnh lên khóe môi, nhìn về phía Lục

Thiện: “Nể mặt Nhị tẩu ngươi, lần này tạm thời tha cho ngươi, đỡ Lục thiếu gia

đứng lên!”